Chương 2

28 1 0
                                    


Trong phủ Thượng thư, Lê Minh Khuê được biết đến là một tiểu thư biết lắng nghe, biết giúp đỡ người khác, tốt bụng và thông minh.
Thượng thư đại nhân coi nàng như bảo bối, bao bọc nàng nhất mực, chẳng mấy ai biết ông có một đứa con gái xinh đẹp như thế.
Nguyện vọng của Hộ bộ thượng thư là con gái yêu của mình có thể gả vào một gia đình môn đăng hộ đối. Nó sẽ lấy được một phu quân tốt, yêu thương nó hết mực. Minh Khuê thông minh nhanh nhẹn nhưng lại rất thật thà, từ nhỏ được nuông chiều, không biết người xấu là gì, cho nên, người ấy phải tốt với nó thực tâm, bao bọc nó cả đời mới được!

Còn Lê Minh Khuê, nhớ lại lời hứa sẽ quay lại Rừng Thưa, nàng lại lén lút dắt ngựa đi ra từ cửa sau. Vô tình lại bị phu nhân bắt được.
- Con định đi đâu? - Thượng thư phu nhân khoanh tay nghiêm mặt nói.
- Con... Dạ... Có việc một chút... Mẫu thân cho phép con nha!!! - Lê Minh Khuê ấp úng một hồi mới nhanh nhảu nhảy lên ngựa phóng vụt đi. Nàng biết mẫu thân dù bề ngoài tức giận nhưng lại rất chiều chuộng nàng, chưa bao giờ đánh mắng nàng cả.
Trong rừng thưa, đầu xuân, khung cảnh vẫn thật là đẹp. Dây thường xuân xanh biếc, ong bướm dập dờn, hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Lê Minh Khuê cưỡi ngựa băng qua rừng thưa, đến nơi ở của Đỗ Thường Vân. Nàng có chút không nhớ đường nên mất khá nhiều thời gian mới tới nơi. Dọc đường đi là cỏ non xanh mượt, rồi thay vào đó là hàng rào ô quả trám bằng gỗ cuốn đầy dây leo. Mùi thảo dược thơm nhẹ dễ chịu. Minh Khuê như lạc vào tiên cảnh. Mở ra trước mắt nàng là con đường nhỏ, hai bên là hồ nước. Nước hồ mùa xuân phảng phất khí lạnh, từng sợi không khí bay lững lờ.
Một buổi sáng, như thường lệ, lúc Đỗ Thường Vân đang chăm bón đám thảo mộc mới ươm mầm của mình thì Lê Tư Thành tản bộ ở con đường ngoài hồ sen. Mùa xuân, sen chưa mọc, hai bên hồ chỉ là làn nước xanh như ngọc bích. Nhưng trái lại, xung quanh hồ luôn có đủ thứ thực vật đua nhau mọc lên, he hé những nụ hoa vàng vàng tim tím. Lê Tư Thành cảm nhận mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào trong không khí. Hắn mặc cẩm y màu trắng, nổi bật nhất giữa không gian toàn sắc xanh của mùa xuân, vẻ người lại càng thêm tuấn tú rạng rỡ, đôi mắt phượng sáng ngời.
Lê Tư Thành đẹp đẽ như một tiên nhân giáng trần.
Lúc này, trên con đường dẫn vào nơi ở của Đỗ Thường Vân, có một thiếu nữ tươi tắn đang vừa mỉm cười vừa bước đi. Nàng dường như đang có gì đó rất vui vẻ, nụ cười xinh đẹp nở trên khóe môi.
Khi vào trang viên, thấy trên vòm cây xanh có một tấm biển to ghi "Bách Thảo". Nhìn thêm đoạn nữa, là bóng dáng một nam tử bạch y đẹp đẽ. Nước da trắng, ngũ quan như tạc, mắt phượng dài, sống mũi thật là cao. Thân hình cao lớn đứng đó như một vị thần. Ở người hắn toát ra thần thái thoát tục, có nét lạnh lùng, lại khiến cho người ta không sao dời mắt được.
Trên gò má trắng trẻo của Lê Minh Khuê thoáng một vệt ửng hồng. Nhưng nàng lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. Nam nhân và tình yêu vốn không phải thứ nàng hướng tới. Nàng muốn biết mục đích sống của mình là gì!?
Lúc bấy giờ, Lê Tư Thành mới phát hiện trước mặt mình có người. Một cô nương với đôi mắt màu mật ong đặc biệt, trên tay đeo sợi tơ đỏ có gắn ngôi sao bạc óng ánh. Hắn tiến lại gần, cúi xuống chào: - Nàng là Lê Minh Khuê!?
- Vâng, là ta! - Lê Minh Khuê gật đầu xác nhận.
Lê Tư Thành cười nhẹ: - Cuối cùng nàng cũng đã tới! Ta nên gọi nàng là ân nhân mới phải!
Minh Khuê hơi bối rối. Rõ ràng nàng đã tự dặn lòng không được dao động. Nhưng có thứ gì như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng nàng, khiến người nàng thổn thức không yên.
Lê Minh Khuê đang bối rối không biết nói gì tiếp thì Đỗ Thường Vân cách đó không xa đang tiến lại, vẫy tay với hai người.

Nhà Đế VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ