61- Nửa đường bị tập kích

630 15 1
                                    




Hàn Ngữ Phong đi đến trước mặt đại nương và thôn dân, cúi đầu nói: "Ngữ Phong cảm tạ các vị đã đối đãi với ta và Cảnh nhi những ngày qua thật tốt, làm cho chúng ta có cảm giác như đang sống với người thân của mình vậy, ta thật sự rất biết ơn các vị."

"Ngữ Phong, ngươi thật sự phải đi sao?" Đại Ngưu mặt đỏ bừng không dám nhìn vào mắt nàng.
"Đại Ngưu ca, Ngữ Phong phải cám ơn huynh, cám ơn huynh đã mang ta cùng Cảnh nhi đến đây sống những ngày thật sự vui vẻ" Hàn Ngữ Phong cảm kích nhìn hắn, tâm tư của hắn nàng đều hiểu được.
"Ngữ Phong, đại nương rất quyến luyến ngươi, nếu ngươi không muốn đi thì đại nương sẽ liều chết giữ ngươi ở lại." Đại nương nắm lấy tay nàng, nước mắt rưng rưng.
"Cám ơn đại nương, Ngữ Phong phải đi rồi, tạm biệt các vị hương thân, tạm biệt các bạn nhỏ, xin hẹn gặp lại." Hàn Ngữ Phong quay đầu nhìn mọi người lần cuối, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
"Tỷ tỷ......."
"Ngữ Phong......."
Bị thị vệ ngăn lại ở phía sau, thôn dân cùng bọn trẻ đều gọi với theo nàng, Hàn Ngữ Phong phải cố kiềm nén, làm như không nghe không thấy gì cả.
Thật không hiểu tai sao khi nhìn thấy nàng rơi lệ Tư Mã Tuấn Lỗi lại đột nhiên đau lòng, lửa giận dường như bị từng giọt, từng giọt nước mắt của nàng dập tắt đến không còn dấu vết.
Ôm lấy nàng phi thân lên ngựa, hắn ra lệnh "Đi."
"Chờ một chút." Đại nương đột nhiên hô lên, không chút sợ hãi bước đến trước mặt Tư Mã Tuấn Lỗi nói: "Vương gia, ngài là người đại phú đại quý, xin ngài về sau đối đãi Ngữ Phong thật tốt, nàng thật sự là một cô nương rất thiện lương."
Tư Mã Tuấn Lỗi nghe xong cũng không có nói gì, đột nhiên gia tăng lực đạo huých vào bụng ngựa, khiến tuấn mã chạy như bay, để lại phía sau bụi tung mù mịt.
Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong trong lòng ngực, dẫn theo thị vệ chạy một mạch, dường như muốn nhanh chóng trở lại vương phủ.

Tạch... Tạch... Thời điểm đi ngang qua khu rừng cây đột nhiên xuất hiện sơn tặc, xung quanh bốn phía vô số mũi tên bắn lén được phóng ra, nhắm hướng bọn họ thẳng tiến làm cho ngựa hoảng sợ chạy hỗn loạn, bọn thị vệ rút đao ra ngăn cản những mũi tên bắn lén, đồng  thời rống to: "Bảo vệ Vương gia." Nói xong liền vây quanh Tư Mã Tuấn Lỗi, sau đó từ trong rừng cây liền xuất hiện vô số Hắc y nhân lao vào giao chiến.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên giãy dụa, hoảng sợ kêu: "Cảnh nhi!". Cảnh nhi hiện tại vẫn còn ở trong lòng ngực của tên thị vệ.
"Nếu không muốn chết thì đừng có lộn xộn." Tư Mã Tuấn Lỗi một mặt cùng người áo đen giao chiến, một mặt lo bảo hộ nàng, sau đó ra lệnh "Ngươi mang theo năm tên thị vệ bảo hộ Cảnh nhi trở về vương phủ, nhớ kỹ phải bình an vô sự, nếu có gì sơ suất thì đem đầu đến gặp ta."
"Vương gia, còn người thì sao?" hắn do dự, nếu mang theo năm tên thị vệ đi rồi, bên cạnh Vương gia chỉ còn hai thì làm sao có thể bảo đảm an toàn cho ngài?
"Đừng nhiều lời, mau đi ngay, nếu trái lệnh lập tức xử trảm." Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt âm trầm.
Biết Vương gia đã ra lệnh thì hắn phải tuân theo, khẽ cắn môi, hung hăng ra lệnh "Đi."
Kỳ quái là Hắc y nhân thấy vậy vẫn không đuổi theo mà càng liều mạng hơn, vây sát Tư Mã Tuấn Lỗi. Tình huống càng lúc càng khẩn trương, Hắc y nhân có mười mấy người mà phe mình lại chỉ có hắn cùng hai tên thị vệ, lại thêm một Hàn Ngữ Phong không biết võ công, dường như chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết ai thắng ai bại.
Hai tên thị vệ cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đã cảm thấy lực bất tòng tâm, dần dần muốn buông xuôi.
"Vương gia, người đi trước đi, nơi này đã có chúng tôi chống đỡ." Hai tên thị vệ thối lui về bên người hắn nói.
"Bổn vương không thể bỏ lại các ngươi." Tư Mã Tuấn Lỗi cự tuyệt không chút do dự.
Vừa nói xong liền nhìn thấy một mũi kiếm đang hướng thẳng đến trước ngực Hàn Ngữ Phong, hắn hoảng sợ quát to một tiếng "Ngữ Phong." Tư Mã Tuấn Lỗi muốn kêu to ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa, lập tức lao ra che chắn ở  phía trước cho nàng, mũi kiếm tức thì đâm vào trong ngực hắn.
"Vương gia" Hai tên thị vệ tức giận, một kiếm chém ngay vào đầu tên Hắc y nhân. Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nhìn vào tình huống trước mắt, nàng không thể tin được, hắn vì sao lại liều mình cứu nàng?
"Vương gia, người đi nhanh lên, người đi rồi chúng tôi sẽ tìm cách thoát thân." Thị vệ một mặt đánh lui địch, một mặt bảo hộ hắn cùng Hàn Ngữ Phong.
"Vậy các ngươi tự mình bảo trọng." Tay Tư Mã Tuấn Lỗi cố gắng bịt chặt miệng vết thương đang chảy máu, nhanh chóng ôm lấy Hàn Ngữ Phong còn đang đứng ngây người, phi thân lên bạch mã thẳng tiến về phía trước.
Hai người thị vệ cùng nhìn nhau cười, sau một tiếng rống to cả hai liều mạng lao lên chém giết để ngăn cản, nhưng rất nhanh liền bị trọng thương té trên mặt đất, nhìn theo phương hướng chạy trốn của bọn họ mà nói: "Vương gia, ty chức đã cố gắng hết sức." Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắc y nhân nhảy lên ngựa lần nữa, điên cuồng hướng Tư Mã Tuấn Lỗi mà đuổi theo.
Ngựa bỗng dừng lại không đi tiếp, lúc này Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong mới phát hiện trước mặt là đường cùng, là vực sâu muốn quay đầu lại e là không kịp nữa, mà phía sau, Hắc y nhân đã đuổi tới rồi.
"Các ngươi đã không còn đường lui." Hắc y nhân xuống ngựa, trong giọng nói có chút đắc ý.
"Nói cho bổn vương biết vì lý do gì lại đuổi giết ta, để cho bổn vương có chết cũng hiểu được tại sao mình chết." Sự việc đã đến nước này rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên tỉnh táo hẳn ra.
"Đuổi giết ngươi ư? Ngươi nghĩ sai rồi, người chúng ta phải giết chính là nữ nhân bên cạnh ngươi, chỉ cần đem nàng giao cho ta, ta sẽ cho ngươi một con đường sống." Hắc y nhân chỉ vào Hàn Ngữ Phong mà nói.
Đối mặt với tình huống xảy ra đầy bất ngờ này Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi trên mặt đều sửng sốt. Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, con ngươi đen bán mị nhìn nàng, tự hỏi nàng đã đắc tội với ai? Ai lại phái người đi giết nàng?
Hàn Ngữ Phong suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, rốt cuộc kẻ nào lại muốn giết nàng?
"Đã có quyết định chưa?" Hắc y nhân chờ đợi nãy giờ, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
"Muốn giết nàng, có thể được, trừ khi ta chết." Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh một tiếng, lập tức cự tuyệt.
Hàn Ngữ Phong lần thứ hai không thể tin được mà nhìn chằm chằm hắn, đây thật sự là hắn sao?
"Vậy đừng trách ta không khách khí. Tiến lên cho ta." Hắc y nhân bị chọc giận , ra lệnh một tiếng, tất cả các Hắc y nhân khác đều chậm rãi tiến đến gần bọn họ.

Tàn bạo vương gia tuyệt ái phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ