[Nhụ mộ] Chương 89

2.5K 152 24
                                    

Chương 89

Tác giả: Miêu đại phu

Edit: Dú

--------------

Trên đường đi từ tòa nhà dạy học về đại viện của ký túc xá, ba con hai người đều im lặng. Trước khi đi, cô chủ nhiệm nói giới hạn thời gian cho Lý Quân Trác. Thực ra, Lý Gia Đồ không nghĩ là cô tin cậu sẽ có thể cải tà quy chính trong vòng hai tuần, nhưng đây là quyết định được đưa ra bởi nhà trường, họ chỉ có thể chấp hành mà thôi.

Vì hôm nay có nhiều phụ huynh đến trường nên cổng kí túc xá được mở rộng để tiện cho cha mẹ vào thăm con cái của mình. Lý Gia Đồ và ba cậu cùng đi về phòng kí túc, cậu không vào cửa mà chỉ đứng ở bên ngoài.

Trong phòng cũng đang có những phụ huynh khác, cha của Chu Thư Uyên và mẹ của Đàm Hiểu Phong hãy còn ở đó. Lý Gia Đồ đối mặt rồi lễ phép chào hỏi, sau đó lấy một số quyển sách trong cặp ra, bắt đầu sửa soạn để về nhà.

Lúc này Phùng Tử Ngưng đang cầm bát cơm, ngồi ở bàn Đàm Hiểu Phong cùng ăn những món mẹ Đàm Hiểu Phong mang tới với hai mẹ con họ. Cậu ta thấy Lý Gia Đồ đang thu dọn hành lý thì buông cà mèn đi tới, "Sao lại soạn đồ?"

"Cô bảo tôi về nhà hai tuần." Lý Gia Đồ lượm những cuốn sách muốn dùng, không ngẩng đầu. Nhưng cậu thấy Trương Cạnh Dư đang đi qua từ bên cạnh, nghe thấy cậu nói như vậy bèn không khỏi nhìn cậu.

Phùng Tử Ngưng vừa nghe thế thì cực kỳ giật mình, cứ như không phản ứng lại kịp, khó hiểu hỏi, "Tại sao?"

"Còn có thể là chuyện gì nữa." Thấy cậu ta quan tâm đến mình như vậy, nội tâm hơi bình tĩnh của cậu lại nổi gợn sóng. Cậu đặt cặp xuống, nhìn về phía cậu ta, nghiêm túc hỏi, "Tiểu Ngưng, tôi hỏi ông một câu, ông phải trả lời thật cho tôi."

Phùng Tử Ngưng chớp mắt, trông hơi căng thẳng, "Ông hỏi đi."

Lý Gia Đồ nhớ Trương Cạnh Dư đã từng nói, vào cái tối chủ nhật mà cậu không về kí túc xá, là Phùng Tử Ngưng đã nói với cô chủ nhiệm là cậu phải về nhà. Cậu cân nhắc từ ngữ rồi nói, "Có phải ông thường liên lạc với Tô Đồng, kể tình hình ở trường của tôi cho anh ấy không?"

Phùng Tử Ngưng sửng sốt, nhìn thoáng qua chỗ Đàm Hiểu Phong theo phản xạ. Mãi lâu sau cậu ta nhún vai đáp, "Không hay liên lạc cho lắm. Tôi chỉ hóng chuyện thôi, có hỏi thầy chút chuyện của hai người."

"Ông hỏi về chuyện của bọn tôi." Lý Gia Đồ để ý cậu ta đang cố tình hiểu sai ý của cậu, hỏi thẳng, "Anh ấy thì sao? Có hỏi về tôi và ông, và cả tôi với những bạn khác?"

Cậu ta mím môi, trả lời mập mờ, "Tám chuyện ấy mà, khó tránh khỏi sẽ tiện thể nói... Thầy ấy rất quan tâm đến ông."

Lý Gia Đồ nhíu mày. Cậu nhìn ngược về phía Đàm Hiểu Phong đang chú tới bầu không khí nói chuyện của bọn cậu.

Đàm Hiểu Phong đang ăn cơm cùng mẹ, thấy thế thì buông đũa xuống, đi tới, kiên nhẫn nói, "Thầy Tô là quan tâm đến ông. Thật ra thầy cũng không hỏi gì, chỉ là sợ ông quá chăm chỉ học hành, không chăm lo được cho cuộc sống của mình, quên ăn cơm vân vân các thứ. -- Không phải ông cũng thường quên đấy sao?"

[Hoàn] Nhụ mộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ