41
sai thời điểm
Jungkook tháo headphone, gập máy tính rồi vươn người duỗi cơ, thoải mái thở hắt một hơi dài. Bản thu âm và nhạc đệm đều đâu ra đấy hết rồi, giờ chỉ còn chèn chúng vào nhau nữa thôi.
Nhìn đồng hồ mới nhận ra đã muộn, cậu vò tóc, cào đi cào lại cho đến khi nó rối tung rối mù. Tròn một ngày cậu nhốt mình trong studio, bận đến độ ăn uống cũng đều lệch giờ cả, nhưng cậu không thấy đói. Mọi người thường bảo cậu cuồng làm việc; mới đầu Jungkook phản đối ghê lắm, nhưng dần dà mới thấy đúng thật. Không phải cậu cuồng; chỉ là nó đã thành thói quen mà thôi, mà thói quen thì luôn là một thứ đáng sợ.
Một năm qua, cậu thực sự đã phấn đấu hết sức, làm hết tất cả những việc mà cậu có thể làm. Một năm qua, công danh sự nghiệp ngày càng phát triển, tựa như toà thành kiên cố không dễ gì sụp đổ nữa.
Nhìn hộp gà rỗng tuếch nằm chễm trệ trên mặt bàn, chút ấm áp len lỏi trong tim cậu. Sinh vật nhỏ bé đang nằm cuộn tròn trên sofa kia chính là một trong những nguyên do lớn nhất cho cái sự cuồng công việc của cậu. Jungkook muốn tiến xa hơn nữa, muốn vững vàng hơn nữa để có thể bảo vệ được em. Và có chăng, nguyện vọng của cậu sắp thành hiện thực rồi.
Hiện giờ, có lẽ - chắc chắn - chính là thời khắc khó khăn nhất.
Cả cậu và em đều biết nó sẽ đến, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.
"Sáng hôm nay, trang báo Dispatch bất ngờ tung bằng chứng hẹn hò của BTS Jungkook và Red Velvet Yeri.
Bức ảnh cho là được chụp vào ngày sinh nhật thành viên nhóm Red Velvet, phóng viên của tờ báo này đã bắt gặp Yeri đứng trước cửa studio của BTS Jungkook,..."
Âm thanh đều đều, màn hình tivi lập loè ánh sáng, hắt từng đường dài lên gò má người còn đang say ngủ. Bức ảnh dừng lại ở giây khắc em nhào vào lòng cậu, nụ cười rực rỡ như ôm trọn nắng trời bên trong. Giờ khắc ấy, dường như tất cả mọi thứ xung quanh cậu đều vĩnh viễn đổi thay, chỉ riêng em còn vẹn nguyên như cũ, vẹn nguyên nét hồn nhiên vô tư lự của một người con gái đang yêu và được yêu.
Ôm em vào lòng, qua những lọn tóc êm mềm thơm mùi bơ sữa, Jungkook sớm chú ý đến ánh đèn loé sáng nơi góc phố cuối đường, và rằng ngày mai thôi, sẽ có rất nhiều thứ đợi chờ bọn họ. Nghĩ đến có khi em nằm gục mặt trên gối, cắn răng nuốt ngược tiếng nức nở để không ai phát giác ra đôi vai rẩy run, bên mắt sưng húp cùng giọng nghẹn khản đặc; có khi ánh sáng tắt lịm nơi đáy mắt long lanh, em vùi mình trong góc khuất và rồi nụ cười cậu yêu chẳng còn hồn nhiên như thuở trước.
Chỉ nghĩ đến đấy thôi là Jungkook bất giác sợ hãi, bất giác lo âu, rồi vòng ôm vững chãi quanh em vô thức chặt thêm, tựa như muốn níu giữ một điều gì trước khi quá muộn.
Cô nhóc này thường xuyên dựng cậu dậy lúc hai giờ sáng chỉ bằng một cú điện thoại, vừa mè nheo vừa run run nói rằng Sooyoung-unnie không ở nhà và em phòng mình có ma, ngủ không nổi. Nhưng ai nói ma mới là thứ đáng sợ nhất? Khi mà miệng lưỡi người đời còn đáng sợ hơn nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
jeonrim ⤬ between you & me
Fanfictionkhi jungkook vô tình gửi nhầm tin nhắn của mình cho yerim.