Chương 27

199 1 0
                                    

Tin nhắn trong điện thoại giữ chặt trong tay một lúc, Lãnh Dạ Thần hung dữ chớp mắt, khắc chế sóng lớn cao ngất của nội tâm thâm sâu.

Tô Nhi gửi xong tin nhắn đầu tiên mãi không đợi được hồi âm của Lãnh Tam gia, ôm điện thoại không tập trung hiện lên suy nghĩ u ám, “Không phải không xem chứ?”

“Không tín hiệu sao? Sẽ không đâu, nghẽn mạng.

“Ngủ rồi? Giờ mới chín giờ, ngủ sớm vậy sao?”

Cắn môi, “Chắc là, nhìn thấy số lạ trực tiếp treo? Chắc vậy, cái này hoàn toàn phù hợp với phong cách kiêu ngạo của Lãnh Tam thúc.”

Xong chuyện bắt đầu khó khăn, đây là lần thứ hai, dễ dàng nhiều rồi, Tô Nhi đung đưa cái chân thon, giật mình đứng lên, tựa bên cửa sổ, “Tam thúc nhi.”

Xoa xoa cái cằm nhỏ, cô phát ghiền rồi, “Tôi biết chú chưa ngủ mà, đến chít một tiếng đi.”

Trong phòng biệt thự, biểu cảm Lãnh Dạ Thần từ vừa mới phủ một lớp sương giá biến thành loại mặt băng giá, thì ra là cô ấy...

Cũng đúng, từ chỗ Tô Thanh Nham biết được số hiệu của anh không khó.

Mày cau một chút, trực tiếp buông tay thả điện thoại xuống.

Đây không phải là chuyện ghét bỏ nha đầu.

Tô Nhi một đợi hai đợi, ôm điện thoại quay vòng không biết bao nhiêu vòng, lần lừa không nhận được trả lời của anh.

Uhm? Tam thúc đang tránh cô? Sợ cô?

Nghĩ điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy nụ cười, cuối cùng tin nhắn đầu tiên đã được chuyển qua, cô không tin không trị được anh.

“Tam thúc nhi, gốc cây dưới nhà chú, hình như có chút nhớ tôi, chú nói tôi giờ có phải qua hỏi thăm nó không?”

Lãnh Tam gia, nắm chặt tay thép không phát ra tiếng, ánh mắt sắc như xé người làm đôi, vô cùng!

“Càn quấy!”

Cuối cùng nha cuối cùng, khi cô đặt điện thoại của mình xuống, tin nhắn của anh gửi vào hộp thư đến, quả nhiên chỉ có hai chữ, nhưng có còn hơn không.

Đột nhiên, Tô Nhi cảm thấy trời xanh, sao sáng, tâm tình mĩ lệ.

Cô thừa thắng xông lên, “Tam thúc nhi, vẫn đang vì an toàn tổ quốc hòa bình thế giới cung cúc tận tụy sao?”

Lãnh Tam gia cố ý không xem điện thoại, vung tay ra xa, tiếp tục xem kế hoạch đào tạo, lập tức muốn tiến hành diễn tập quân sự kết hợp vào mùa thu, quả nhiên mỗi năm đều có ít nhất hai lần đào tào đặc biệt quy mô lớn, nhưng mỗi một lần khó khăn và thách thức đối với họ mà nói đều là đọ sức thật sự.

Không thể có chút sơ suất.

Điện thoại di động rơi vào im lặng và không gọi lại.

Bỏ vào trong ngăn kéo thứ tự riêng, nhưng truyền tới âm báo tin nhắn.

Lãnh Tam thiếu nhân tiện ở khoảng không, lấy ra.

“Dạ Thần, ngủ rồi sao? Tối nay nhiệt độ xuống thấp, chú ý đóng cửa sổ, mặc thêm quần áo.”

Người gửi, Trần Khả Hân.

Man Thê Hữu Độc, Phúc Hắc Lão Công Sủng Thượng Thiên Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ