Đến gara ngầm, chiếc xe vận tải màu đen dừng lại. Ba, bốn người đàn ông khiêng một người đàn ông bất tỉnh xuống xe. Tên họ Đinh từ ghế lái phụ cũng bước xuống, đi trước một bước mở cửa cho anh em khiêng đại ca vào nhà. Mấy đại hán lực lưỡng thô kệch bận rộn đi mua thuốc, mua băng gạc và cả đồ ăn.Trên tay Lục Lệ Thành có vết đao rất sâu, nhìn thấy đến cả xương cốt. Lúc tên họ Đinh băng bó cho đại ca vẻ mặt của hắn vừa kính nể lại vừa đồng tình. Nghĩ tới tình huống đó liền cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nếu không phải vào thời điểm mấu chốt đại ca dùng tay ngăn trở tiến công của đám người kia, chỉ sợ là mấy anh em bọn họ một người cũng trốn không thoát.
Trên người mấy anh em ít nhiều đều có vết thương. Sau khi bọn họ tự mình xử lý vết thương xong thì đều có chút thương cảm. Lần này đánh giáp lá cà, tuy đối phương không chiếm được tiện nghi nhưng bên mình tổn thất không ít anh em. Nghĩ tới thi thể bọn hắn hiện tại vẫn còn ở tại chỗ không ai chiếu cố, trong lòng bọn họ không hề thoải mái.
Có tên kêu Đại Ưng vỗ cái ghế dựa, lưng hùm vai gấu đứng thẳng lên: “Bố nó chứ, dám động thủ đến chúng ta đây. Sòng bạc kia vốn là do chúng ta xử lý, vậy mà dám nói cái gì thu mua. Thu mua cái em gái hắn ý.” Nói xong hắn nhấc chân đi ra cửa.
Nửa đường bị người ta chặn lại, đó là tên Đinh. Hắn ôm Đại Ưng, gầm thét: “Bình tĩnh một chút. Đám người kia rõ ràng là tới đoạt địa bàn, người ta mang đủ nhân mã cùng vũ khí. Mày tay không tấc sắt đi chịu chết sao. Hơn nữa đại ca giờ còn đang nằm đó, mày không thể ít chọc chuyện ra sao?”
Đại Ưng thiếu chút nữa là cùng hắn đánh nhau, may mà mọi người hợp lực kéo hai người này ra. Sau cùng hai người vẫn thở phì phì nhìn đối phương, bộ dáng không ai nhường ai.
Một tiếng ho khan từ trên giường truyền đến ngăn trở cục diện quyết đấu của hai người. Lục Lệ Thành trợn mắt nhíu mày: “Đều ngồi cả xuống!”
Đại Ưng trong lòng tức giận: “Nhưng mà đại ca...”
Khóe mắt Lục Lệ Thành lóe giận, nhìn thoáng qua hắn: “Tao nói ngồi xuống!”
Chờ đến lúc Đại Ưng không cam lòng ngồi vào chỗ của mình xong, Lục Lệ Thành giương khóe miệng lên: “Nói chung thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt rồi thì mới có thể tính toán thật tốt món nợ này a.”
Lời này vừa nói ra, mặt mấy anh em đều lộ vẻ vui mừng. Đại ca bọn hắn đã lên tiếng, chuyện liền không thành vấn đề. Cái đám con cháu lũ rùa kia lại dám đoạt địa bàn của bọn họ, quả thật là không muốn sống nữa.
Lúc này có một người có chút do dự, xoa xoa hai tay, lông mày vặn vào, biểu tình có chút xoắn xuýt, chính là tên họ Đinh: “Đại ca, đối phương không phải nói là nhà họ Lâm muốn thu mua sao? Tục ngữ nói nghèo không đấu cùng giàu, chúng ta...”
Luận điệu nhu nhược của hắn bị các anh em nhất trí khinh bỉ.
Lục Lệ Thành nhịn đau, giơ tay lên, làm ra động tác yên lặng. Mày của hắn cũng không nhíu lấy một cái, hơn nữa trên mặt lại mang thêm một nụ cười mỉa mai: “Vẫn nghe nói Lâm Chấn Hải là một triệu phú siêu cấp lớn. Vậy thì để chúng ta sờ mông lão hổ này đi, xem của cải của hắn dày hay không dày.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Ai Nói Tôi Kết Hôn?
Roman d'amourTác giả:Thương Tố Hoa Thể loại:Ngôn Tình Nguồn:Diễn Đàn Lê Quý Đôn Trạng thái:Full Kết hôn là hạnh phúc, là kết thúc của một câu chuyện tình yêu đẹp...Nhưng đến với truyện Ai Nói Tôi Kết Hôn của tác giả Thương Tố Hoa các bạn sẽ...