C49: Sợi tơ tình không ngừng kéo dài

2.2K 36 1
                                    

"Ương Ương, Ương Ương, cháu vẫn còn đang nghe đấy chứ?" Giọng nói của thím Lý lại vang lên hết lần này đến lần khác. Trong đầu Ương Ương cũng đang ong ong một mảnh. Cả người cô giống như đang không ngừng bị chìm dần xuống phía dưới một cái vực sâu không thấy đáy, nhưng lại không thể bấu víu vào một cái gì hết. Điện thoại di động của Ương Ương bị tuột khỏi tay từ lúc nào,  lúc này vẫn còn đang nằm ở trên mặt đất, nên Ương Ương không thể nào nghe được tiếng thím Lý đang liên tục gọi cô ở đầu điện thoại bên kia nữa rồi.

Ương Ương không biết tại sao toàn thân mình lại trở nên lạnh như băng, cũng không hiểu tại sao mình lại phải hoảng hốt luống cuống như vậy, lại càng không thể hiểu tại sao mình lại có cảm giác không thể nào hô hấp nổi nữa! Thế nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy mình không thể nào nhẫn nhịn nổi. Ương Ương sờ soạng cố gắng đứng lên. Trong phòng vẫn chưa bật đèn lên, nên hết thảy đều như bị bao phủ bởi một lớp sa (tên một loại vải) màu đen, dày cộp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng đồ vật một cách mơ hồ.

Ương Ương mở tủ treo quần áo ra, lục lọi lung tung một lúc để tìm một bộ quần áo mặc vào. Chỉ mặc một bộ quần áo mà cô mặc rất lâu, phải dùng một thời gian rất dài, thế nhưng lại chỉ xỏ được mỗi một cái tay áo. Ương Ương không biết mình bị làm sao nữa. Cô cứ thế đứng ở trong bóng tối hít thở từng ngụm từng ngụm một. Đợi đến lúc đã bình tĩnh được một chút,  cô liền bắt đầu khinh bỉ chính mình! Trần Tấn Nhiên bị thương thì có liên quan gì đến cô chứ, bất quá cô cũng chỉ là một người vợ đã bị anh vứt bỏ mà thôi, mặc dù, chính cô là người đưa ra đề nghị ly hôn trước.

Cô đã không còn thương anh nữa! Cô còn đang dự định hẹn hò với bạn trai để kết hôn kia mà… Ví dụ như hẹn hò cùng với Lâm Tử An chẳng hạn. Lâm Tử An có rất nhiều điểm tốt, giống như một thân sĩ, hơn nữa dáng dấp cũng không tồi! Việc gì cô còn phải quan tâm đến sự sống chết của người kia chứ nhỉ!

Anh hại cô đến như vậy còn chưa đủ hay sao? Hại cô mới mười chín tuổi mà đã phải gặp sự tổn thương lớn như vậy, hại cô mới mười chín tuổi mà đã bị mất đi một đứa con, hại cô mới mười chín tuổi vừa mới kết hôn đã phải ly hôn, hại cô có nhà ở mà cũng không thể nào trở về, phải sống phiêu bạt một mình ở chỗ này, phải làm việc vô cùng cực khổ. Có nói thế nào thì Ương Ương cô là cũng là một thiên kim tiểu thư của nhà họ Tống. Ở nhà, cô chưa bao giờ phải chịu bất cứ sự uất ức nào, cô luôn luôn là bảo bối được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.

Ương Ương ngã ngồi ở trên giường, lại cởi bỏ bộ quần áo vừa mới mặc vào xong xuôi. Mình không đi, mình nhất định sẽ không tới đó để thăm anh ta… Mà tại sao mình phải đi thăm anh ta chứ? Chẳng phải anh ta là một người rất trâu bò (ý nói khỏe mạnh) hay sao, chẳng phải anh ta luôn rất lợi hại đó sao,  chẳng phải anh ta có rất nhiều phụ nữ tình nguyện làm tình nhân hay sao, có thế nào cũng không tới lượt cô đi thăm.

Nhưng mà… những chuyện này đều là chuyện từ lúc trước. Ngày trước anh là người có gia thế ưu việt, diện mạo anh tuấn, sống cuộc sống phong lưu tiền nhiều, đương nhiên sẽ có vô số phụ nữ trước sau đều chen lấn tranh giành nhau nhau đi đến tìm anh, dính chặt lấy anh. Còn hiện tại, anh là một người bị tai nạn xe cộ, nói không chừng đã bị tàn phế gãy tay cụt chân, nói không chừng, đến ngay cả khuôn mặt cũng bị phá hủy là khác. Nói độc mồm một chút,có khi anh lại còn bị tê liệt toàn bộ từ cổ trở xuống, làm gì có người phụ nữ nào mà ngu ngốc lại đi ngã vào lòng một người đã bị liệt như vậy chứ!

Cô Dâu 19 tuổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ