Vào ngày thứ hai, vì hôm trước ngủ quá nhiều nên vừa mới năm giờ sáng, Mộ Mục đã thức dậy. Mở tấm rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra, quan sát cảnh vật xuyên qua tấm cửa sổ sát đất, sắc trời một mảnh mênh mông.
Mộ Mục cau mày, mắt phượng câu nhân cũng trở nên trầm trọng.
Nếu như để người khác nhìn thấy bộ dáng của Mộ Mục lúc này, nhất định sẽ cho là cậu ta đang suy nghĩ về nhân sinh hay triết học gì đó thâm ảo lắm.
Kỳ thực…
“Sớm như vậy thì làm sao có quán ăn nào mở cửa!” Do trong phòng không có ai nên âm thanh của cậu không hề có chút đè nén nào mà vang lên, “Vẫn nên ngủ tiếp một chút thôi!” Lời nói còn chưa dứt, người đã tiến vào ổ chăn ấm áp…
Thời điểm Mộ Mục lại mở mắt lần nữa, tay mò tìm điện thoại di động bên cạnh.
Vừa nhìn, 9 giờ, xoa nhẹ đầu tóc xốc xếch rồi rời giường rửa mặt.
Đợi đến lúc Mộ Mục chậm rãi đem mình vệ sinh sạch sẽ gọn gàng xong xuôi, kim giờ đã chỉ đến con số 10, mỗ Mộ mới vừa định ra ngoài, chuông điện thoại di động lại vang lên lên.
“Mộ Thần?” Mộ Mục liếc nhìn cuộc gọi tới hiện lên, nhận máy, “A lô?”
“Nghe nói con ngã bệnh?” Âm thanh trầm ổn lại có chút lạnh lùng.
Mộ Mục nhớ lại thái độ của nguyên chủ đối với cha Mộ một hồi, giọng nói bình tĩnh trả lời, “Không có chuyện gì.”
“Ừm, xin phép trường nghỉ học chưa?” Ngữ khí ở đầu dây bên kia vẫn cứng ngắc như trước.
“Dạ, chuẩn bị đi học lại.” Mộ Mục thầm nghĩ đây là một cách quan tâm không được tự nhiên của cha Mộ, chả trách lúc đầu nam phụ nghĩ ông không thương yêu mình. Từ ngữ cứng rắn như vậy, nghe được ngữ khí quan tâm bên trong mới là lạ.
Nói xong, cả hai đều trầm mặc.
“Mộ tổng, hội nghị sắp bắt đầu...” Thư ký ở bên cạnh nhắc nhở.
Cha Mộ vừa định nói bọn họ chờ một chút, trong điện thoại đã truyền đến âm thanh của Mộ Mục, “Cha, quấy rầy người rồi. Ngày mai con sẽ về nhà, trước tiên người cứ tiếp tục công việc của mình. Tít tít...”
Cha Mộ nhìn điện thoại đã treo máy, không ai biết rằng trong nội tâm của ông đang phát điên mà giàn giụa nước mắt, 555555 làm sao làm bây giờ, có phải là con trai đã chán ghét ta hay không, ta chỉ muốn giúp nó xin nghỉ học thôi mà TAT, cái hội nghị chết tiệt gì đó, ai cho ngươi quấy rối ta và con trai bảo bối trao đổi tình cảm!
Đã quên bản thân mình là lão đại của một công ty, giờ đây cha Mộ lại chỉ nghĩ đến lời nói của Mộ Mục.
Đúng rồi, bảo bối nhỏ bảo ngày mai sẽ trở về?! Ta phải nói chú Lý chuẩn bị một chút!
Nghĩ đến đây, Mộ Thần cầm lấy áo khoác lập tức đi ra ngoài.
“Mộ tổng!” Thư ký vội vàng theo sau nhắc nhở, “Còn hội nghị?”
“Hội nghị hủy đi!” Cha Mộ đã tiến vào thang máy, “Đúng rồi, sau hai tiếng mới được thông báo.”
“Dạ!”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!
RomanceThể loại: Xuyên thư, hiện đại, võng phối, ngọt, sủng, ấm áp, ngược não tàn Editor: Nữ Vương Đại Nhân Nguồn RAW: Hủ Giới Couple: Trung khuyển công x Mỹ nhân thụ Sau một giấc ngủ, không ngờ tỉnh lại đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Càng bất ngờ hơn là...