"Ơ, đừng đi vội mà." Lưu Nhã Quân bước nhanh về phía trước, ngăn nàng lại rồi nói: "Mấy ngày trước có nghe, gia yến ở phủ Vương gia là do tỷ tự làm? Sao ta lại không biết tỷ còn có tay nghề này vậy nhỉ, nhanh nhanh kể cho bọn ta nghe thử, cái bản lĩnh đó học được từ đâu đấy."
"Người ta vẫn nói, leo vào quyền quý tốn công tốn sức sao kể hết, nhưng không ngờ Thẩm tỷ tỷ lại cực kì thông thạo. Nếu không ngại thì dạy chúng tiểu muội một hai câu, cho ta đây có thêm đôi ba kiến thức, được không?"
Dù có là đứa ngốc cũng nghe được ý trào phúng rõ ràng trong câu nói đó, đáy mắt mỗi người đều ánh lên ý cười khinh miệt.
Chỉ là con gái của một lễ quan nho nhỏ, từ lúc bắt đầu mưu toan gả cho nhà Thừa tướng đã là chuyện cười trong mắt các nàng rồi. Cho dù vào lúc đó, tôn nghiêm của một nữ tử đã bị chà đạp đến mức không lành lặn, nhưng các nàng lại muốn tin tưởng rằng, chẳng qua là 'giấc mộng hoàng lương' của nàng ấy không được như ý nguyện mà thôi.
Lưu Nhã Quân hùng hổ kinh người, Thất công chúa sống chết mặc bây, ngay đến nha hoàn bên cạnh cũng làm ra vẻ liếc mắt nhìn nàng. Thẩm Hành cười cười tự giễu, cũng không cảm thấy cần để tâm gì nhiều.
Nhưng ngược lại là Trương Vãn Quân lại ưỡn cái bụng lớn, cau mày đẩy Lưu thiên kim một cái: "Nàng nói mấy chuyện này làm gì, đó là chuyện từ lúc trước rồi mà."
Nói xong còn dịu dàng đi tới kéo tay Thẩm Hành: "Tính tình Lưu tiểu thư vốn vẫn luôn thẳng thắn, nàng ấy có nói gì nàng cũng đừng để tâm. Sức khỏe ta không tốt, hiếm khi có thời gian tới thăm nàng, nếu hôm nay đã gặp ở đây rồi thì mình tán gẫu nhiều thêm một lúc, cần gì phải vội vã quay về."
Thân thể không khỏe à? Thẩm Hành mỉm cười, nhìn lướt qua cái bụng đang nhô lên của nàng ta.
"Từ trước đến giờ ta vẫn biết thân thể cô không khỏe."
Dường như cũng cảm thấy mình 'lỡ lời', Trương Vãn Quân vội vàng xoa bụng, mở to đôi mắt vô tội, lắc đầu đáp lại: "Ta... không phải ta có ý này."
Dáng vẻ dịu ngoan khiến người khác động lòng, giống y hệt trước đây. Nếu như nàng chứng kiến vào nhiều năm trước đó, có lẽ Thẩm Hành đã bị dáng vẻ đáng thương như thỏ con của nàng ta lừa gạt.
Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, những thiếu sót trong suy nghĩ của nàng cũng đã được bù đắp ít nhiều. Năm đó, cái chân đau của cha mãi không khỏi, nàng cũng từng đến cầu xin Trương Vãn Quân giúp đỡ.
Đáng tiếc là, vị Trương tiểu thư vốn xưng tỷ gọi muội với nàng này chỉ sai người hầu cầm mười lạng bạc đi ra, còn tiện thể cho người ta nhắn lại, nói mình đang lâm bệnh nặng, không tiện gặp khách.
Cũng chính vào lúc đó, nàng nhìn thấy một liễn kiệu đứng cách đó không xa. Vải mành màu xanh đen thêu thêm lá trúc vừa tao nhã mà tinh tế, cứ thế đâm thẳng vào mắt nàng.
Đó là chiếc kiệu của Lâm Hi Hòa.
Lúc đó, nàng đứng sững sờ trước cửa Trương phủ, cảm thấy mình thật quá buồn cười, có khác gì ăn mày đâu cơ chứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thiên Tuế Sủng Phi - Tô Áng
RomanceTác giả: Tô Áng Tên gốc: Nô tì, cử án kì môi; Xứng lứa vừa đôi (Mình tìm thấy bản convert dưới cả hai tên nên mình cũng không rõ tên nào là tên chính nữa) Thể loại: cổ đại, sủng, hài hước, 3s, 1v1 Độ dài: 91 chương + 7 phiên ngoại Nguồn: http://tru...