Xưa nay, chưa bao giờ Thẩm Hành nghĩ thư phòng là một nơi kinh khủng, nhưng ngày hôm nay bỗng nhiên nàng lại thấy nó chẳng khác đầm rồng hang hổ, ngay cả việc bước qua ngưỡng cửa cũng cần phải có một dũng khí lớn lao.
Cô dâu nhỏ đi sát sau lưng hắn, ngay cả ghế cũng chẳng dám ngồi xuống, cứ cẩn thận đứng cách hắn một đoạn khá xa.
Vết mực trên bàn sách còn chưa khô, vệt hồng đọng lại cũng chưa kịp lau đi.
Tô Nguyệt Cẩm thờ ơ liếc nhìn hai lượt, thong thả gạt hết đồ qua một bên.
Hết sức rõ ràng, hắn không vui.
Thẩm Hành không biết phải làm sao, nàng lắp ba lắp bắp nói: "À... Chàng... chàng... chàng không phải chàng đã đi thượng triều rồi à? Sao lại quay về sớm thế?"
"Quên mang sổ sách." Hắn lạnh lùng đáp lại.
"À, nếu phải quay về lấy sổ, chắc trong triều đang có việc đại sự lắm nhỉ? Hay là chàng làm việc trước đi, ta giúp chàng chuẩn bị đồ ăn sáng nhé."
"Không vội." Câu trả lời vẫn cực kì ngắn gọn.
Thẩm Hành vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn chẳng có cách nào. Giấu phu quân nhà mình viết thư cùng cách, ngay cả dân thường cũng không được phép làm, huống chi hai người lại là hoàng tộc.
Nếu chuyện này lộ ra, đâu phải chỉ khó nghe thôi nhỉ?
"Chuyện hôm nay là do thiếp sai rồi."
Nàng lén lút nhìn hắn.
"Chàng cũng biết sư tỷ Triệu Hàm có ân với chúng ta, thiếp cũng bất đắc dĩ lắm mới đưa ra hạ sách thế này. Tô Dạng thì khó đối phó quá, ngoài việc này ra, thiếp chẳng nghĩ ra được cách nào khác nữa."
"Sư tỷ Triệu Hàm tốt là thế, thiếp thật lòng mong muốn tỷ ấy cũng có cuộc sống hạnh phúc như mình. Chuyện lần này, không phải thiếp cố ý gạt chàng, nhưng mà thiếp lo chàng biết sẽ không vui. Nói dối có thiện ý thì cũng nên được tha thứ mà, chàng thấy đúng không?"
Cả mớ lời hay ý đẹp, Tô Nguyệt Cẩm lại chỉ đáp lại thế này.
"Ừ."
Thư phòng tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh của gió thổi lá rơi. Nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình, hoàn toàn đã hết lời để nói.
"Sao chưa qua đây dỗ ta đi?"
Qua một lúc lâu, hắn ngồi trước bàn nói tiếp, hàng mi nhíu chặt như thể tố cáo nàng chậm chạp.
Tức giận vì chưa được dỗ đấy sao?
Thẩm Hành nghe vậy thì lao vào ngực hắn ngay lập tức: "Thế giờ ta dỗ chàng được không? Đừng tức giận nhé, ta đảm bảo, lần sau không dám thế nữa đâu."
Tô Nguyệt Cẩm mệt mỏi đưa tay ôm lấy nàng, nhíu mày nói: "Lần sau?"
"Không có lần sau, không có lần sau..."
Hắn cúi đầu, xé nát bức thư cùng cách kia thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào chậu than thiêu trụi.
"Chuyện có lớn thế nào đi nữa cũng không được lấy chuyện này ra mà đùa."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Thiên Tuế Sủng Phi - Tô Áng
Roman d'amourTác giả: Tô Áng Tên gốc: Nô tì, cử án kì môi; Xứng lứa vừa đôi (Mình tìm thấy bản convert dưới cả hai tên nên mình cũng không rõ tên nào là tên chính nữa) Thể loại: cổ đại, sủng, hài hước, 3s, 1v1 Độ dài: 91 chương + 7 phiên ngoại Nguồn: http://tru...