Đi tới y viện thăm Nghệ Hưng, Nghệ Hưng vẫn còn đang ngủ, không muốn đánh thức hắn, buông hoa quả tôi đứng ở bên giường một hồi, chuẩn bị đi ra ngoài thì lại ngoài ý muốn gặp phải Thế Huân mặc áo blouse trắng vừa lúc tiến đến. Lâu lắm không thấy, tôi đều có chút đã quên cậu là bác sĩ bệnh viện này.
Tôi có chút cảm kích nhìn cậu: "Sao cậu lại tới đây, mấy ngày nay tôi chưa có thời gian đến xem Nghệ hưng."
Thế Huân thấy tôi cũng không vui vẻ, có điểm do dự nói "Mân Thạc... , chuyện kia, cám ơn anh"
Tôi có chút vô cùng kinh ngạc đứng lên: "Hả?"
"Nghe anh Phàm nói anh muốn cùng đi Canada với anh ấy." Thế Huân nói khiến thân thể tôi run rẩy
"Thực sự cám ơn anh, cám ơn anh có thể tiếp thu anh Phàm, tuy rằng thật cao hứng, thế nhưng cuối cùng em cảm thấy mình có tội ác " Vẻ mặt cậu cau mày nhìn tương tự như Lộc Hàm, rất sạch sẽ rất thanh thuần. Cậu con trai hiền lành, nguyên lai cậu áy náy với tôi, nên mới thường thường tới chiếu cố Nghệ Hưng.
Lòng đau quá, không biết nên đối Thế Huân sao cho phải
"Mân Thạc, cậu ta nói thật sao?" Nghệ Hưng đã tỉnh, hắn nhanh chóng ngồi dậy, trừng mắt to nhìn tôi, tất nhiên là nghe được tôi và Thế Huân đối thoại.
Nghệ hưng cầm lấy bả vai tôi lắc mạnh "Tại sao phải như vậy, mình vừa nhuốm bệnh thì dường như toàn bộ thế giới rối loạn, tại sao cậu lại muốn cùng Diệc Phàm một chỗ, không phải cậu sống chung với Lộc Hàm sao?"
Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc, Nghệ Hưng quay tôi tức giận rống to hơn: "Nói đi, cậu nói mau, có đúng hay không là do mình?" Sau đó kích động trực tiếp rút ống tiêm xuống, máu liền chảy ra, tôi luống cuống, vội vã cùng Thế Huân đè lại Nghệ Hưng kích động: "Nghệ Hưng, cậu đừng như vậy, thực sự đừng như vậy. Mình đã khó chịu lắm rồi, lần này cậu không thể khiến mình dễ chịu hơn sao?"
Ngay khi ba người chúng tôi loạn thành một đoàn thì ngoài cửa vang lên một tiếng làm chúng tôi đình chỉ động tác. Đầu tóc Lộc Hàm loạn loạn ngơ ngác đứng ở cửa: "Trách không được trước em nói cứ là lạ, nguyên lai người em để ý vẫn là hắn?"
Tôi còn chưa phản ứng kịp làm thế nào Lộc Hàm theo mình tới bệnh viện, anh cũng đã tiến đến cầm lấy vai tôi rống to hơn: "Kim Mân Thạc, ở trong lòng em, rốt cuộc là anh cái gì? Anh là món đồ chơi sao? Khi em muốn thì được, sau đó ném đi?"
Lúc này đầu tôi bắt đầu say sẩm, dạo gần đây tôi ngủ quá ít, khả năng đầu óc lại muốn thiếu dưỡng khí. Nghệ hưng chân trần chạy xuống sàng, kích động đẩy Lộc Hàm ra: "Không phải như thế, hồi đó Mân Thạc ly khai cậu là vì nếu như Mân Thạc không đi thì trường học sẽ khai trừ cậu. Còn có chuyện tôi sinh bệnh, nói chung chuyện này rất dài dòng, cậu đừng hiểu lầm Mân Thạc nữa, có được hay không?"
Nghe xong Nghệ hưng nói, Lộc Hàm có điểm không rõ nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu muốn giải thích, lại đột nhiên thấy được Diệc Phàm sau lưng Lộc Hàm. Vì sao lại đúng dịp như vậy, mấy người chúng ta cư nhiên đều đối mặt với nhau.
Diệc Phàm thấy tôi, chỉ lạnh lùng kéo tôi đến bên người của hắn: "Lộc Hàm, tôi đã quên nói với cậu, bây giờ Mân Thạc cùng tôi một chỗ, cậu ấy đã chuẩn bị đi Canada với tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Vòng Tròn [AllMin - Hoàn]
أدب الهواةTên: Vòng Tròn Tác giả: Tô Cát Thể loại: Hiện đại, HE