Chương 52: Gia giáo

3.3K 112 0
                                    


  "Hoan Hoan, giữa con và Cố tiểu thư có mâu thuẫn sao? Nếu như không nói ra rõ ràng, sau này cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa." Một câu nói của ba Ninh đã giải vây cho Ninh Vân Hoan, mặc dù Ninh Vân Hoan không thèm để ý màn diễn xuất của Cố Nhàn, nhưng cô rất cảm động trước tấm lòng bảo vệ con gái của ba Ninh, cô vẫn chưa kịp nói gì, Ninh Vân Thành đã lớn tiếng quát: " Có thể có mâu thuẫn gì? Tích nhi mềm yếu như vậy, vừa nhìn đã biết ai ức hiếp ai rồi, nếu như hôm nay ba không đuổi nó ra khỏi cửa, con cũng không trở về nữa!"

"Vậy anh mau cút đi!" vừa nghe thấy lời nói của hắn, ba Ninh vẫn chưa kịp nói lời nào, Ninh Vân Hoan đã phẫn nộ, vốn dĩ cô đã thấy Cố Doanh Tích này không thuận mắt, lúc này thù cũ hận mới kết hợp lại, vừa đúng lúc tính sổ với đôi cẩu nam nữ này.

"Ba, giữa con và Cố tiểu thư có thể có mâu thuẫn gì chứ, nhưng sợ rằng Tạ công tử ở trường con có mâu thuẫn với Cố tiểu thư đây." cô vừa dứt lời, mọi người ngẩn ngơ, sắc mặt của Cố Doanh Tích lại trắng thêm vài phần, vốn dĩ cô ta đã có năm sáu phần tư sắc, lại hay bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cặp mắt xấu hổ hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ hiển nhiên càng thêm động lòng người, miễn cưỡng làm cho dung mạo thanh tú của cô ta nâng lên đến tám chín phần, đặc biệt là tư thái làm cho người ta yêu thích này, làm cho đầu óc Ninh Vân Thành như bị úng nước, nghĩ cũng không nghĩ gì liền xông lên trước muốn tát Ninh Vân Hoan.

"Mày còn nói linh tinh nữa tao liền đánh mày!" biểu tình của Ninh Vân Thành vô cùng âm lãnh, nhưng hắn ta không nói lời này còn tốt, vừa mới mở miệng, Ninh Vân Hoan liền nghĩ tới cảm giác khuất nhục khi bị Ninh Vân Thành đánh ở kiếp trước, trong lòng liền bùng lên lửa giận:

"Tôi nói linh tinh? Ba, hôm nay mọi người làm gì vậy? Cố tiểu thư là bạn học cùng trường của con, cô ta không phải là bạn gái của Tạ công tử sao? Trước đây con còn hai lần nhìn thấy bọn họ ở trên sân cỏ của trường học, cô ta cùng vị Tạ công tử kia..." Ninh Vân Hoan nói đến đây, dừng một chút, nhìn sắc mặt của Cố Doanh Tích không còn chút huyết sắc nào, mấp máy miệng không nói, để cho mọi người tự tưởng tượng.

Sắc mặt ba Ninh trở nên xanh mét, lời chưa nói của con gái, ông không cần hỏi rõ ràng cũng đã đoán ra rồi, vừa nghĩ đến Cố Doanh Tích ở trước mặt mình khéo léo động lòng người, ở trường học kết giao bạn trai thì thôi đi, nhưng nếu như cùng người khác làm chuyện đó trên sân cỏ, hơn nữa còn bị con gái bắt gặp tận hai lần, một lần bắt gặp coi như trùng hợp, hai lần liền không phải trùng hợp nữa, hơn nữa đây chỉ là số lần bị con gái của ông bắt gặp, nếu như nhiều lần, chẳng phải là người khác cũng sẽ bắt gặp càng nhiều sao? Nghĩ tới đây, trong lòng ba Ninh có chút không thoải mái.

"Cố tiểu thư, con gái tôi nói thật sao?" ba Ninh trừng mắt liếc Ninh Vân Thành một cái, lúc này mới lạnh mặt, hỏi Cố Doanh Tích một câu. Ba Ninh không phải người có tư tưởng bảo thủ ngoan cố, nhưng không phóng khoáng đến mức độ đó, mặc dù ông không nghĩ rằng sau khi Cố Doanh Tích gả vào nhà mình sẽ ở trong nhà cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, nhưng cũng không hi vọng con dâu tương lai là loại đàn bà phóng đãng, cho nên khi nghe thấy lời nói của con gái, hảo cảm đối với Cố Doanh Tích liền bay mất sạch sẽ, cũng không nhiệt tình gọi tên cô ta nữa, ngược lại ánh mắt chuyển động, không thèm để ý đến cô ta nữa.

"Con, con...." Từ lúc nhìn thấy Ninh Vân Hoan, Cố Doanh Tích đã biết mình xui xẻo, đặc biệt là khi nghe Ninh Vân Hoan nhắc tới chuyện của cô ta với Tạ Trác Doãn, trong lòng liền cảm thấy có chút hổ thẹn, lại có chút oán hận, hai mắt đẫm lệ nhìn vào Ninh Vân Hoan, khóc đến mức ruột gan đứt ra từng khúc: "Ninh, Ninh tiểu thư, sao em lại đối xử với chị như vậy?" Ngữ điệu của cô ta bi ai đau xót, làm cho Ninh Vân Thành vốn đang mang vẻ mặt hoài nghi lại trở nên thương tiếc cô ta, ánh mắt hung dữ nhìn Ninh Vân Hoan.

"Rốt cuộc là chị đã gây nên chuyện gì, tại sao em lại đối xử với chị như vậy?" Cố Doanh Tích nghĩ tới từ khi quen biết Ninh Vân Hoan cho tới nay, liền cảm thấy Ninh Vân Hoan khắp nơi đối nghịch với mình, vừa mới bắt đầu Ninh Vân Hoan đã chụp ảnh cô ta với Doãn ca đến uy hiếp cô ta thì thôi, sau đó thậm chí còn cướp đi Lan Cửu của cô ta, làm cho lần trước không dễ gì mới gặp Lan Cửu, Lan Cửu lại vì Ninh Vân Hoan ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, nghĩ tới Lan Cửu, Cố Doanh Tích vốn dĩ có mấy phần lý trí liền trở thành hư ảo, vành mắt đỏ lên: "Sao em lại đối xử với chị như vậy? Em hại Doãn ca thì thôi đi, lại còn cướp đi Lan Cửu ca, lẽ nào bây giờ ngay cả Vân Thành, em cũng muốn cướp đi sao?"

Cố Doanh Tích nói đến đây, lồng ngực phập phồng, suýt nữa khóc ngất ở trong lòng Ninh Vân Thành. Mặc dù Ninh Vân Thành cảm thấy lời nói của cô ta có chỗ không đúng, không biết Doãn ca, Lan Cửu ca kia là ai, nhưng hiện tại nhìn thấy giai nhân trong ngực, tất nhiên là ôm chặt cô ta, đau lòng trấn an Cố Doanh Tích mà hôn hai cái lên trán của cô ta, nhẹ giọng dỗ dành.

Tình cảnh này làm cho Cố Thiếu Đào đứng ở một bên nhìn thấy, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét, nhưng sau đó lại bị cậu ta dấu đi, ngược lại quay đầu chỉ vào Ninh Vân Hoan mắng to: "Cô có gia giáo không vậy! Rốt cuộc cô đã làm gì chị tôi? Nếu như cô dám hại chị tôi, tôi liền liều mạng với cô!"

Vốn dĩ là một buổi cha mẹ hai bên gặp mặt nói chuyện vô cùng êm đẹp, không ngờ bởi vị sự trở về của con gái mà nháo ra sự tình này, không cần nói tới sắc mặt của ba Ninh, ngay cả mẹ Ninh cũng thấy người nhà họ Cố không thuận mắt, vốn dĩ ấn tượng của bà đối với Cố Doanh Tích rất tốt, nhưng so sánh với con gái của mình tất nhiên liền thấy Cố Doanh Tích cũng chẳng là cái thá gì, lại thêm dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của Cố Doanh Tích, vẫn chưa vào cửa đã làm cho con trai và con gái huyên náo tới mức không thể hòa giải, nếu như cưới cô ta vào nhà, còn không làm cho cái nhà này ngày ngày không yên sao?

Nay vừa nhìn thấy cậu thiếu niên ăn mặc trang điểm không thuận mắt kia dám lên tiếng uy hiếp con gái mình, sắc mặt mẹ Ninh lập tức trầm xuống:

"Ninh gia chúng tôi có gia giáo hay không không tới lượt cậu nói, nếu như cậu có gia giáo, ba mẹ cậu nên dạy cậu hiểu rõ đạo lý làm khách ở nhà người ta như thế nào mới phải!"

Sắc mặt mẹ Ninh trầm xuống, nói Cố Thiếu Đào, làm cho sắc mặt cậu ta đỏ bừng, dường như có chút ảo não, lại có chút xấu hổ tức giận. Ninh Vân Hoan biết không cha không mẹ vốn là cái gai trong lòng của Cố Thiếu Đào, khi cô đọc qua tiểu thuyết, miêu tả về Cố Thiếu Đào thường nói về suy nghĩ của cậu ta: Cậu ta không biết bao nhiêu lần ảo tưởng rằng ba mẹ mình là đại doanh nhân nổi tiếng, hoặc là quan chức cấp cao, lúc đầu chỉ là bất đắc dĩ mới để cậu ta ở cửa cô nhi viện.

Cậu ta hi vọng ba mẹ vẫn nhớ tới cậu ta, có thể đến tìm cậu ta, đến lúc đó cậu ta cao cao tại thượng, nhất định có thể báo đáp mẹ Cố Nhàn có công nuôi dưỡng cậu ta, cũng có năng lực chăm sóc tốt cho chị Doanh Tích, càng có thể đúng tình hợp lẽ ôm Cố Doanh Tích vào trong lòng, từ đó về sau trở nên cường thế vô song, chăm sóc cô ta, cùng nhau trải qua cuộc sống tốt đẹp mà ấm áp.

Mặc dù những ý nghĩ này của cậu ta không để cho người nhà họ Cố biết, ngay cả Cố Doanh Tích người trong lòng của Cố Thiếu Đào cũng không biết những suy nghĩ này của cậu ta, nhưng Ninh Vân Hoan lại biết một cách rõ ràng, lời nói của mẹ Ninh chính là đâm thẳng vào miệng vết thương của cậu ta.

Bất quá lúc này Ninh Vân Hoan không hề đồng tình với cậu ta, ngược lại lại cảm thấy có chút thống khoái. Cố Thiếu Đào bị nói tới mức đau lòng và oán hận như vậy, người nhà họ Cố chưa kịp đứng ra nói giúp cậu ta, Ninh Vân Thành đã đứng ra nói:

"Mẹ, sao mẹ lại nói Thiếu Đào như vậy? Mẹ làm vậy Doanh Tích biết làm như thế nào?"  

Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười WrWhere stories live. Discover now