Chương 126: Mầm mống oán hận

2.1K 64 2
                                    


  Bị Lan Lăng Yến bắt ở nhà hai ngày, Ninh Vân Hoan vốn không bị thương, nhiều lắm thì cũng chỉ bị cành cây quyệt vào mặt và tay khi chạy trốn thôi, nhưng đầu bếp trong nhà lại làm các loại canh bổ dưỡng bồi bổ cho cô, không chỉ có tác dụng dưỡng nhan, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, vẻ mệt mỏi sau khi bị bắt cóc đã mất tăm mất tích chỉ sau hai ngày.

Lan Lăng Yến lại nói dù thân thể không bị thương nhưng vẫn phải nghỉ ngơi ổn định tâm trạng, mỗi lần muốn kháng nghị, Ninh Vân Hoan không cường thế bằng người ta chỉ có thể gật đầu đồng ý, bị bắt ở trong nhà hai ngày, khó khăn lắm mới được đi ra ngoài, trước tiên Ninh Vân Hoan đến trường học một chuyến.

Lý Phán Phán không có trong lớp học, dù sao thì lần bắt cóc này cũng dọa cho cô ta sợ hãi, cô ta vẫn luôn được bảo vệ tốt như vậy, nhưng lúc đó cô ta suýt chút nữa là bị Đông Phương Ngạo Thế hạ lệnh cho người luân gian, lại bị đánh mấy roi, tình hình có nghiêm trọng hơn cô một chút.

Nhưng Ninh Vân Hoan cũng không đồng tình với việc cô ta bị thương, mặc dù Lý Phán Phán bị liên lụy bởi cô, nhưng xét cho cùng, nếu không phải cô ta đồng tình với Cố Doanh Tích, bị ả ta đẩy xuống nước, nếu cô ta thành thật nghe lời cô, đợi tới lúc Lan Lăng Yến tới cứu kịp thời, cô ta sẽ không phải chịu những kinh sợ đó, cũng sẽ không bị thương.

Bất quá cũng để Lý gia biết khuê nữ bảo bối nhà họ bị thương vì Cố Doanh Tích, chắc chắn sẽ không tha cho ả ta, nhưng nghĩ tới Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan không khỏi nghĩ tới chuyện cô đã mặc kệ ả ta trên hòn đảo của Long Minh, kiếp này ả ta ở cùng với Đông Phương Ngạo Thế cũng không mấy vui vẻ đi.

Đông Phương Ngạo Thế ghét cay ghét đắng phụ nữ, hận phụ nữ, kiếp trước ngay từ đầu hắn ta đã đối xử tàn bạo với nữ chủ, nhưng sau đó ngược đãi mãi thành ra thâm tình, cũng không biết có phải hắn của kiếp trước nếm qua vô vàn mĩ nữ nên mới nhìn trúng Cố Doanh Tích tướng mạo tầm thường hay không, dù sao thì ăn nhiều thịt cá muốn thay đổi khẩu vị cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng tình hình của kiếp này lại là Đông Phương Ngạo Thế hiểu lầm Cố Doanh Tích là người phụ nữ của Lan Lăng Yến nên mới chơi ả ta, nhưng sau đó phát hiện chỉ vì biểu tình của Cố Doanh Tích làm hắn hiểu lầm, hơn nữa lúc sắp rời đi Đông Phương Long còn xuất hiện, chắc chắn làm cho Đông Phương Ngạo Thế vì nhận nhầm người mà thẹn quá hóa giận, lúc ở trên trực thăng Ninh Vân Hoan còn nghe thấy Cố Doanh Tích bày tỏ với Lan Lăng Yến, theo tính cách của Đông Phương Ngạo Thế, phỏng chừng lúc này hận Cố Doanh Tích thấu xương rồi.

Không biết trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, hào quang của nữ chủ có phát huy tác dụng một lần nữa không đây! Ninh Vân Hoan nghĩ như vậy, có chút không phúc hậu nở nụ cười.

Cô không thấy Lý Phán Phán trong lớp, sau khi tiết học tự chọn kết thúc, cô không muốn ngây người ở trường học nữa, gọi điện thoại cho vệ sĩ xong liền ra ngoài cổng trường. Xe đã sớm đỗ ở bên ngoài cổng trường, hai vệ sĩ cũng đã ở trong phòng bảo vệ, nhìn thấy Ninh Vân Hoan đi ra, vội vàng tới đón.

Kể từ sau khi bị bắt cóc, Lan Cửu càng cẩn thận hơn, mấy người lần trước ba Lan cho cô không biết đã bị điều đi đâu, Ninh Vân Hoan có hỏi qua một lần, Lan Lăng Yến không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ nói một thời gian sau sẽ gặp, cô biết có lẽ hai vệ sĩ đó đang bị trừng phạt, nhưng chắc chắn là không có nguy hiểm tới tính mạng.

Lúc lên xe Lan Lăng Yến gọi điện tới hẹn cô đi ăn trưa, sau khi xe khởi động Ninh Vân Hoan lấy điện thoại ra chơi chò trơi, cúi đầu có chút mệt, cô đặt điện thoại xuống day day trán và mắt, nhìn ra ngoài trời, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.

Phó Viện được một người đàn ông cao lớn ôm trong lòng, khi tên đàn ông kia cúi đầu lộ ra khuôn mặt nghiêng của hắn, cũng là một người quen, là kẻ bị Lan Lăng Yến đánh cho trọng thương phải ra nước ngoài điều trị, nghe nói vừa mới về nước, kẻ đó không phải là Tần Dật thì còn có thể là ai!

Lần trước Lý Phán Phán bị bắt cóc còn nói tốt cho hắn ta, không ngờ đôi cẩu nam nữ này lại nhân lúc Lý Phán Phán nghỉ ngơi dưỡng thương mà câu tam đáp tứ với nhau, cũng không biết Phó Viện lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy. Nghe nói Tần gia phòng bị cô ta một cách sâm nghiêm, nhưng vẫn để cô ta chui qua lỗ hổng, nhìn bộ dáng hai kẻ đó ở với nhau, chắc chắn không phải lần đầu hẹn hò.

Hai kẻ ôm ấp nhau đi vào một nhà hàng, Ninh Vân Hoan lấy điện thoại ra chụp một cái từ xa, nhìn thấy Tần Dật rất mẫn cảm quay đầu nhìn về hướng của cô, cô vội vàng ấn nút chụp liên hoàn, Phó Viện cũng quay đầu lại, xe từ từ chạy xa rồi, cô mới thôi không chụp nữa.

Tần Dật nhìn về hướng cô một lúc, lại không phát hiện ra điểm kì quái nào, chỉ có thể ôm Phó Viện tiếp tục đi vào nhà hàng. Khoảng thời gian trước hắn bị đưa ra nước ngoài điều trị, vì thương thế khá nặng, gần như không thể ra ngoài tìm phụ nữ, hắn cố gắng dưỡng thương, khó khăn lắm mới về nước, vần chưa kịp chơi Lý Phán Phán, Phó Viện này đã tự động dâng tới cửa rồi.

Đồ tự đưa tới cửa thì không cần từ chối, mặc dù lúc trước Lý Phán Phán có phát hiện ra hắn ta có qua lại với Phó Viện, Tần lão gia cũng cảnh cáo hắn ta hai lần, nhưng lần này Lý Phán Phán bị thương, hắn không nhịn nổi nữa, tất nhiên nhân cơ hội hưởng thụ một chút rồi nói sau.

Nhưng trong lòng Tần Dật cũng lo Lý Phán Phán sẽ phát hiện, cánh tay và chân của hắn bị trọng thương, cánh tay không thể dùng sức như trước kia nữa, có những ngày thời tiết xấu còn cảm thấy chân đau nhức đứng không vững, một khi trời mưa là lại đau, với tình trạng này hắn không thể trở lại quân đội được nữa, Tần lão gia đã bắt đầu bồi dưỡng em họ của hắn rồi, nếu Tần Dật không thể có được quyền lực trong quân đội, chắc chắn sẽ rơi vào tay em họ của hắn, nỗ lực nhiều năm như vậy, hắn sao có thể cam tâm?

Cho nên chỉ có bắt chặt Lý Phán Phán, nể mặt Lý gia, Tần lão gia cũng không thể hoàn toàn từ bỏ hắn!

Tần Dật không hề biết rằng cảnh hắn và Phó Viện đi với nhau đã bị Ninh Vân Hoan chụp ảnh lại, hơn nữa cô còn mang ý đồ xấu xa muốn cho Lý Phán Phán xem mấy tấm ảnh này nữa.

Mặc dù Lý Phán Phán thật tâm yêu Tần Dật, nhưng trong thời gian cô ta dưỡng thương, lại bị kinh sợ như vậy, cô không tin chuyện vị hôn phu ở cùng khuê mật của cô ta lại không thể kích thích cô ta, nếu như không thể kích thích được, xem như ân tình Lý Phán Phán cho cô mượn điện thoại khi trước coi như trả hết, Ninh Vân Hoan chuẩn bị cách xa thánh mẫu bất chấp không có nguyên tắc này một chút.

Nhưng không đợi Ninh Vân Hoan gửi ảnh cho Lý Phán Phán, Ninh Vân Thành vẻ ngoài nhếch nhác đã dẫn người tới tận trường tìm cô!

***

Đoạn thoài gian này, Ninh Vân Thành không có tin tức gì về Cố Doanh Tích, trong lòng lo lắng sợ hãi ả ta xảy ra chuyện, lại thêm Âu Dương Chấn Thiên uy hiếp hắn, chỉnh hắn mất gần nửa cái mạng, bởi vì Cố Doanh Tích mất tung tích, mấy tên đàn ông liền gấp gáp lo lắng. Lúc này cũng không để ý gì tới tư thù nữa, Âu Dương Chấn Thiên tạm thời có nhận thức chung với Ninh Vân Thành, hai người không tìm đối phương gây phiền phức nữa, ngược lại bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc Cố Doanh Tích đang ở đâu.

Mấy người nghĩ cẩn thận, hiện nay Cố Doanh Tích không có trong trường, nhân duyên trong trường của ả rất tốt, không có khả năng có người tìm ả gây phiền phức. Khi làm việc ả cũng chăm chỉ nghiêm túc, lại thêm Ninh Vân Thành không dám đi vào Quan lại quyền quý, lần trước hắn bị Lan Bưu dọa cho sợ chết khiếp, nếu đi vào đó không phải giống như dê vào miệng cọp hay sao, cho nên Âu Dương Chấn Thiên nhận mệnh đi vào một lần, lúc trở ra sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Không mở miệng nhắc tới Quan lại quyền quý nữa, mấy tên đàn ông nghĩ nghĩ, Ninh Vân Thành loại trừ những người hắn không thể động vào, theo bản năng liền nghĩ tới do Ninh Vân Hoan làm.

Ninh Vân Hoan vừa ra khỏi cổng trường, liền có một cánh tay to lớn bắt lấy cô, chỉ là vẫn chưa bắt được người đã bị vệ sĩ ở bên cạnh bắt như bắt gà, mặc dù thân hình Ninh Vân Thành cao lớn, nhưng trong tay vệ sĩ cao hơn mét chín lại cường hãn ra tay không hạ thủ lưu tình, hắn có giãy cũng không thoát, lúc này bị người ta tóm lấy cổ áo, đạp đạp chân, sắc mặc đỏ rần, hắn hét lên:

"Thả tao ra!"

Âu Dương Chấn Thiên cao hơn hắn một chút, không bị nhấc bổng lên, nhưng hoàn cảnh của hắn cũng không tốt hơn Ninh Vân Thành là bao, hắn ta bị đánh mấy cái vào bụng, lúc này đang ôm bụng ngã trên mặt đất, tạo hình mái tóc nửa vời của hắn đã sớm bị hỏng, ngổn ngang trên mặt hắn, cái vẻ đào hoa của hắn đã bay biến, ngược lại còn hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan.

"Cô tốt nhất nên thành thật một chút, tôi chỉ muốn mang cô về hỏi thăm một chút về tung tích của người phụ nữ của tôi, đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!" Cả đời Âu Dương Chấn Thiên chưa từng bị thua thiệt như thế này, lúc này nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Vân Hoan, càng nhìn càng cảm thấy cô khiến cho người ta chán ghét ghê tởm, loại phụ nữ nhan sắc không ra gì như cô, người xinh đẹp hơn cô hắn đã nhìn thấy nhiều rồi, lúc này nhìn thấy cô nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt giống như tất cả những người phụ nữ khác vì danh lợi mà nhìn hắn như vậy, thật sự là đáng ghét.

Ninh Vân Hoan thấy ánh mắt của hắn, dở khóc dở cười, vẫy vẫy tay: "Mang bọn họ về, tôi thật sự muốn xem xem, hắn vốn dĩ muốn hỏi tôi về tung tích của người yêu hắn như thế nào, muốn cho tôi uống rượu phạt như thế nào!"

Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười WrWhere stories live. Discover now