Dáng vẻ Minh Ngọc tuấn mỹ, vài năm nay, có thể nói hấp dẫn từ già đến trẻ, vài năm nay cậu ta quen biết được một số nhân vật lợi hại, càng lúc càng may mắn, nhờ danh tiếng của cậu ta, khiến nhiều người hợp tác với cậu ta đều sẽ nổi tiếng, chính vì hiện tại Minh Ngọc đang ở tột đỉnh vinh quang, rất nhiều fan điên cuồng vì cậu ta, Lan Bưu muốn giúp Ninh Vân Hoan làm việc, nên đánh chủ ý lên người này.
Vốn dựa vào địa vị Lan Lăng Yến ở Hoa Hạ, bởi vì có nhà họ Lâm ở đây, khi ở Quan Lại Quyền Quý có rất nhiều người nể mặt anh ta, luôn lấy lòng anh ta. Không biết bao nhiêu người có thân phận địa vị cao, hoặc minh tinh muốn nịnh bợ anh ta, ngay cả một số nữ minh tinh có chút tiếng tăm, cũng muốn lấy lòng anh ta, lần này phát thiệp mời, những người khác đều sảng khoái đáp ứng, nhiều người còn không cần tiền bạc chỉ vì muốn lấy lòng anh ta, ai ngờ đến khi người đại diện của Minh Ngọc truyền tin đến, nói lịch làm việc của Minh Ngọc đã kín, không rảnh về Hoa Hạ!
Lúc nhận được tin này, suýt nữa Lan Bưu đã đập bể điện thoại di động, gương mặt anh ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi cười hai tiếng, ánh mắt lộ ra hung ác nham hiểm. Người đại diện ở đầu kia nghe được thanh âm thở dốc của Lan Bưu, cũng có chút đau đầu, vội vàng nhẹ giọng nói:
"Anh Lan, ngài mời, chúng ta không dám từ chối, nhưng hiện giờ Minh Ngọc đang làm việc ở nước ngoài, đã sớm được sắp xếp trước đó rồi. Lần này không thể giúp lão nhân gia ngài, lần sau chúng ta..."
Từ sau khi nói giúp Cố Doanh Tích, đây là lần đâu tiền Lan Lăng Yến để Lan Bưu làm việc, anh ta chỉ cầu có thể làm thật tốt, làm gì còn lần sau nữa? Anh ta không có lần sau đâu. Một diễn viên mà cũng dám nói vậy, còn nói lần sau? Lan Bưu giận quá hóa cười, nhìn tin tức điều tra được qua máy tính biết lúc này Minh Ngọc đang ở Hawaii nghỉ ngơi, rốt cục nhịn không được cười: "Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Hôm nay tự mình bay về, nếu qua mười hai giờ tôi không nhìn thấy các người xuất hiện trước mặt tôi, tự gánh lấy hậu quả đi!"
Nói xong, Lan Bưu hừ khinh thường, ngắt điện thoại! Thủ hạ bên cạnh nghe được ý của Lan Bưu, vội vàng bước lên. Lan Bưu quyết định giáo huấn Minh Ngọc một lần, cho rằng bản thân có danh tiếng, nghĩ mình là ai! Dù anh ta nói cho Minh Ngọc vài giờ qua điện thoại, nhưng kỳ thật trong lòng sớm đã chém Minh Ngọc mười bảy mười tám đao.
Lan Bưu không phải thiện nam tín nữ gì, đi theo Lan Lăng Yến trừ vài vị phía trên, anh ta rất ít khi bị khinh thường, ở trước mặt chủ tử bồi cười thì thôi, chỉ bằng một minh tinh, cũng dám bày sĩ diện cho anh ta xem, trong mắt Lan Bưu lộ ra lệ khí. Nhìn hai người đàn ông trẻ mặc tây trang đeo caravat rồi gật đầu, sau đó ngồi lại vào ghế tựa.
Lúc này trong một khách sạn ở Hawaii, Minh Ngọc quấn một chiếc khăn tắm ở phía dưới bụng ra khỏi phòng tắm, đầu đều ẩm ướt. Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc đen mềm, dọc theo cổ chảy xuống ngực. Cơ ngực rắn chắc phập phồng theo hô hấp của cậu ta, một đôi chân thon dài thẳng tắp trực tiếp đi đến chỗ người đại diện đang khổ sở cầm điện thoại, sau khi để lại một chuỗi nước khi đi qua, cậu ta không hề để ý lắc đầu:
"Như thế nào? Lai lịch của đối phương rất lớn sao?"
Vẻ mặt người đại diện Hoắc Hi khó coi gật đầu, nhìn dáng vẻ Minh Ngọc, thì tình nguyện đứng dậy cầm tấm khăn lông lớn giúp cậu ta lau nước trên tóc, sốt ruột nói:
"Lần này người mời cậu trở về chính là người cai quản Quan Lại Quyền Quý, nói cậu trở về, nếu không..." Nói đến đây, Hoắc Hi do dự một chút. Động tác trong tay ngừng lại. Minh Ngọc vừa nghe đến người này, lạnh lùng nhếch môi, những năm gần đây loại nhà giàu mới nổi tự cho là đúng này cậu ta gặp không ít, nếu ai cũng bắt cậu ta phải đi xã giao một phen, chẳng phải mệt chết sao? Cho rằng bản thân có tiền thì khá lắm à. Nhưng cậu ta không thèm quan tâm!
"Trở về, tôi sẽ phải mất đi một ngày nghỉ, tôi không làm. Huống chi nếu anh ta có tiền, cũng phải do tôi sắp xếp công việc cho anh ta, tôi nhớ rõ anh đã lăn lộn trong nghề được sáu năm rồi phải không?" Hiện tại cậu ta đang nổi tiếng, mỗi ngày đều có rất nhiều công ty tập đoàn cầm tiền đến tìm cậu ta, nếu như ai cũng giống tên quản lý Quan Lại Quyền Quý này bắt cậu ta làm gì thì cậu ta phải làm cái đó, chẳng phải cậu ta sẽ để mặc người bài bố sao? Làm nghề nhiều năm như vậy, cậu ta không muốn bị người kiềm kẹp!
"Nhưng mà..." Hoắc Hi đi theo Minh Ngọc từ khi công ty ký hợp đồng với cậu ta, vô cùng hiểu rõ tính cách cậu ta, biết cậu ta nói cái gì chính là cái đó, tính cách Minh Ngọc cường ngạnh, không thích người khác làm trái ý cậu ta nhất, mặc dù diễn xuất của cậu ta tốt, dáng vẻ cũng không tệ, nhưng tính tình lại vô cùng không tốt, trước đây cậu ta thay đổi nhiều người đại diện vì bọn họ ép cậu ta làm việc. Công ty đã sớm nhìn ra Minh Ngọc là cây rụng tiền, làm sao có thể đắc tội cậu ta vì mấy người đại diện, bởi vậy khiến Minh Ngọc cực kỳ kiêu ngạo.
Gã có thể đi theo Minh Ngọc gần bốn năm, vì tính gã tốt, nhẫn nại tốt, vài năm cọ xát, sau khi hiểu được tính cách Minh Ngọc mới ở chung được, chỉ cần toàn bộ do cậu ta quyết định, người đại diện trừ việc đi thương lượng một chút ra thì không cần tùy tiện ra chỉ thị cho cậu ta, mà sau khi bàn chuyện xong cậu ta sẽ quyết định có làm hay không, mọi chuyện đều theo cậu ta, giống như bảo mẫu, không cần quá quản cậu ta, Minh Ngọc sẽ cho người đó vài phần thể diện.
"Được rồi!" Không đợi Hoắc Hi nói hết, Minh Ngọc đã không kiên nhẫn quay đầu lại, một đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm người đại diện đã có chút khẩn trương: "Giúp tôi lấy một lon bia qua đây, tôi không cần người nghĩ quá nhiều, nếu anh còn tiếp tục, trực tiếp xin công ty từ chức đi, bây giờ ngậm miệng cho tôi!"
Hoắc Hi biết tính cách Minh Ngọc lãnh khốc, không ngờ bản thân đã phục vụ cậu ta vài năm như vậy, nhưng không những cậu ta không niệm chút tình cũ, bây giờ còn có ý không cần gã, muốn công ty sa thải gã! Nghĩ vậy, trong lòng gã vừa sợ vừa giận, nhưng Hoắc Hi biết sức ảnh hưởng của Minh Ngọc, nếu thật sự cậu ta muốn chỉnh mình, về sau gã sẽ không yên ổn.
Lúc này trong lòng gã nổi giận cực kỳ, lại cố nén ủy khuất, tay nắm thành đấm. Sau một lúc lâu khẽ lên tiếng: "Vâng." Lúc trước tuy gã không phải là người đại diện đỉnh cấp gì, nhưng trong công ty vẫn có danh tiếng, lúc trước Minh Ngọc bất mãn thay đổi vài người đại diện, công ty mới đặc biệt cho gã đi theo Minh Ngọc. Nhưng nghĩ đến vài năm nay bản thân dựa vào Minh Ngọc kiếm chút tiền, nhưng trong đó gã phải bồi cười cho đám nhắn nhít, không ai nhục nhã hơn gã, nếu gã không nghĩ đến người bạn gái có xuất thân không tồi mà gã đã quen vài năm, nếu gã tiêu tiền quá ít ba của bạn gái sẽ chướng mắt gã, thì gã đã không thèm quản nữa rồi!
"Anh thức thời đấy! Anh phải biết rằng. Tôi nuôi chó không phải muốn để nó chỉ huy, nó chỉ cần vẩy đuôi kêu vài tiếng là được, những thứ khác, không cần anh nhiều lời!" Nhìn thấy Hoắc Hi đã nhịn xuống, ánh mắt Minh Ngọc lộ ra vẻ trào phúng, thấy thân thể gã cứng ngắc, nhưng vẫn đi lấy bia, lúc này mới phá lên cười.
Thế gian người có dáng vẻ người hầu như vậy, đáng bị cậu ta sử dụng, đừng mong có thể thao túng cậu ta. Ngay cả công ty cũng không được, càng miễn bàn đến Hoắc Hi cái gì cũng không phải này!
Lúc này Hawaii và Hoa Hạ khác múi giờ nhưng không khác xa như Mỹ, lúc này ở Đế Đô là giữa trưa, Hawaii cũng chỉ mới đến chạng vạng thôi, bên ngoài trời chiều vẩy chiếu trên mặt biển, ban ngày rất nhiều người nhưng lúc này đa số đều đã trở về khách sạn rồi. Trên biển đã không còn người lướt sóng nữa, trừ bỏ một ít đám bạn bè tụ tập hoặc người nắm tay đi dạo trên biển, thỉnh thoảng hải âu xẹt qua mặt biển, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Nhìn ra từ ban công, bên ngoài đã an tĩnh rất nhiều, trừ tiếng sóng biển vỗ bờ, hầu như không nghe được tiếng cười nói nữa, những quán rượu tư nhân bên bờ cát, người có thể ở lại quán rượu này, đều không tầm thường. Không phải người bình thường có thể trả được, nên không có nhiều người. Minh Ngọc nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng vừa động, không khỏi thích thú, chuẩn bị sau cơm chiều thì đi lặn ở bờ biển.
Lặn vào ban đêm là chuyện rất nguy hiểm. Nhưng Minh Ngọc thích cái loại kích thích không ai dám làm này, bỏ qua lời khuyên của người đại diện Hoắc Hi, có chút không kiên nhẫn hất tóc, Minh Ngọc lạnh lùng bảo Hoắc Hi đi giúp cậu ta chuẩn bị đồ lặn, nhưng không đợi cậu ta đi mạo hiểm, sau cơm chiều cậu ta đã bất tỉnh nhân sự bị vài người đàn ông ăn mặc như du khách nhét vào một túi hành lý to, người đại diện của cậu ta cũng bị nhét vào một cái túi khác.
Lúc này Ninh Vân Hoan không biết Lan Bưu đã đáp trả chú ý cự tuyệt của Minh Ngọc, buổi sáng có hai tiết, chiều không có lớp, cô đến công ty Lan Lăng Yến trước, sau đó chuẩn bị đến công ty nhà mình xem xét một chút.
Công ty đã thành lập được một khoảng thời gian, trừ việc nghĩ ra những điểm quan trọng, bà chủ vô trách nhiệm như cô còn chưa đến công ty xem xét, sau lưng đã vội vàng giao hết cho Lan Bưu, Lan Lăng Yến là ông chủ, sắp đến thời gian tan tầm, thay quần áo chuẩn bị đi, cùng vợ đi đến chỗ Lan Bưu nhìn xem, thuận tiện ăn tối với cô.
Xe xuất phát, Ninh Vân Hoan tùy ý để Lan Lăng Yến nắm bàn tay cô thưởng thức, nghĩ đến gần đây anh luôn dành thời gian đi cùng cô, không khỏi tò mò:
YOU ARE READING
Trùng Sinh Nữ Phụ- Mỉm Cười Wr
RomanceHóa thành nữ phụ của ngôn tình sắc dục, để thay đổi kết cục, Ninh Vân Hoan phải che giấu bản tính. Nữ chủ đã là Bạch Liên Hoa thánh mẫu thì cô sẽ làm cho mọi người thấy người hoàn mỹ hơn cả Bạch Liên Hoa. Nhưng cho dù cô có cố gắng bao nhiêu cũng kh...