Vốn dừng thuốc ức chế, omega trong kỳ phát tình chỉ có bị ký hiệu mới có thể ngừng phát tình, nhưng Tô Băng từ rất lâu trước kia đã cải tạo thể chất của mình, cái loại trạng thái phát tình này không có cách nào xóa, nhưng lại từ bị ký hiệu biến thành phát tiết ra ngoài.
Có điều trong lúc phát tình lý trí có chút không chịu khống chế, cho nên muốn phát tiết cũng có chút khó khăn, bởi vậy mới khổ Tô Hàn.
Thế giới ABO, ngoài việc Tô Hàn tuyệt hậu có chút tiếc nuối ra, những chuyện khác đều rất tốt đẹp.
Tô Sương và Tô Tuyết bầu bạn một đời, cuối cùng Tô Sương thậm chí vinh quang leo lên chức vị nguyên soái.
Tô Băng phát động một trận cải cách omega, về căn bản là cải biến tính chất xã hội, khiến cho omega không còn chỉ là công cụ sinh dục nữa, mà có thể tự do chọn người kết hôn, thậm chí ở một lĩnh vực nào đó thực hiện càng chuyên nghiệp xuất sắc hơn.
Tô Hàn kế thừa gia nghiệp, trở thành người giàu có nhất hệ ngân hà, lúc lâm chung bởi vì không có con, cuối cùng toàn bộ tài sản đều đóng góp cho quỹ từ thiện, trả về cho xã hội.
Tô Hàn ra đi sớm hơn Tô Băng một chút.
Đây là Tô Băng cố ý, cả đời này Tô Hàn đều được y bảo vệ trong lòng bàn tay, từ đầu tới cuối chưa từng gặp phải bất cứ trắc trở nào, tình yêu hợp tình hợp lý như vậy, ngoại trừ chuyện không thể sinh con ra, đời này Tô Hàn không có bất kỳ tiếc nuối nào.
Lúc Tô Hàn nhắm mắt, y cũng rời khỏi thế giới này.
Trở về hiện thực, Tô Hàn khôi phục ký ức ngẩn ngơ một lúc lâu.
Tô Băng nhìn hắn: "Ảo cảnh này của ngươi thiết lập ra đúng là một lời khó nói hết."
Tô Hàn hắng giọng, trầm ổn nói: "Ngươi cũng ứng đối rất tốt đó thôi."
Tô Băng thở dài, kéo hắn vào lòng, khẽ hỏi: "Thực sự muốn ở trên à?"
Ảo tưởng do tâm sinh, nếu Tô Hàn đã thiết lập thành hắn muốn là alpha, y là omega, vậy chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn chút băn khoăn với tư thế thân thể.
Tuy Tô Băng cảm thấy Tô Hàn khá thích hợp ở bên dưới, nhưng nếu hắn muốn ở trên, y cũng sẽ không cự tuyệt hắn, có điều trong thế giới ABO thì không được, bởi vì thân thể omega của y thực sự sẽ mang thai, mà giữa bọn họ không thể có con được.
Bất kể là ai sinh, cũng không thể có.
Tô Hàn ngước mắt nhìn y: "Ta đây có thể ở phía trên?"
Tô Băng cười nói: "Có gì không thể chứ?"
Tô Hàn có chút rung động, nhưng nghĩ lại thì lại thấy không có hứng thú gì lắm.
Suy cho cùng chuyện này thấy hợp là được rồi, Tô Băng thích ở phía trên, mà hắn thì ở trên hay dưới cũng chẳng sao cả, cho nên cứ theo y đi.
Đây là sự dung túng của hắn với Tô Băng, giống như vô số lần Tô Băng dung túng hắn vậy.
Tô Hàn nói: "Cũng không quá muốn, ở trên vừa mệt vừa phiền, ta cũng không thạo lắm, có khi còn làm đau ngươi, vẫn là quên đi."
Tô Băng nhìn hắn, đường như đang xác nhận xem là lời nói thật lòng hay cố ý dỗ dành y.
Tô Hàn lại giải thích: "Ảo cảnh trước chủ yếu là vì ta sợ có con, cho nên mới thành alpha, nhưng lại muốn kết hôn với ngươi, cho nên ngươi liền thành omega, quả thực đã quên mất cái chuyện sinh con này."
Thế giới không sinh con vẫn có thể kết hôn hợp pháp không ít, nhưng Tưởng Thất Nương lại cứ khăng khăng muốn đi chơi cùng, còn muốn làm nam nhân, mà Tô Hàn lại chỉ muốn để nàng làm mẫu thân của mình, vì vậy... thế giới này mới có nam nam sinh tử.
Nói tóm lại Tô Hàn quả thực không quá để ý vấn đề tư thế thân thể.
Nhưng hiện tại Tô Băng lại đề cập tới việc này, trong lòng hắn nóng ran, tính cách Tô Băng cường thế, hơn nữa trước tới giờ đều không có cảm giác an toàn, bởi vì bất an, cho nên quen nắm mọi thứ trong tay, bởi vậy mới lựa chọn ở phía trên. Nhưng bây giờ y cư nhiên chủ động nhắc tới, điều này chứng tỏ là Tô Băng rất rất yêu hắn, yêu hắn tới mức có thể rũ bỏ hết điểm mấu chốt của mình.
Nghĩ kỹ thì quả thực là như thế, từ thời điểm Tô Băng ra đời kia, y đối với hắn hoàn toàn là dung túng, hết thảy đều lấy hắn làm đầu, điều hắn mong muốn làm chính là điều mà Tô Băng muốn làm.
Cho tới này, Tô Băng vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn.
Tô Hàn đột nhiên cảm thấy hạnh phúc lâng lâng, hắn ôm lấy Tô Băng hôn một cái: "Đến thế giới tiếp thôi, muốn làm."
Tô Băng nở nụ cười: "Do mấy năm cuối cùng ta không cho ngươi ăn no à?" Thế giới trước tuổi thọ của hai người hữu hạn, sau khi về già, hai người cấm dục rất nhiều năm.
Tô Hàn thẳng thắn nói: "Chẳng qua là cảm thấy có ngươi thật tốt, cực kỳ mãn nguyện, cực kỳ hạnh phúc." Cho nên liền muốn làm chút chuyện thân mật.
Đây quả thực là lời tỏ tình hay nhất, Tô Băng hôn hắn hỏi: "Ảo cảnh tiếp theo muốn như thế nào?"
Tô Hàn chớp chớp mắt, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ: "Đổi thành ta nuôi lớn ngươi đi."
Tô Băng nói: "Vậy cần phải một thời gian rất lâu không làm đó."
Lời Tô Hàn nói lúc nãy chỉ là nhất thời nổi hứng, hiện giờ trong đầu hắn hoàn toàn bị bánh bao Tô Tiểu Băng chiếm đoạt: "Không vội không vội, ta muốn nuôi một Tô Tiểu Băng đáng yêu moe moe."
Tô Băng nghĩ một lát nói: "Được, vậy ta dựng ảo cảnh."
Tô Hàn nói: "Không cần phải thiết lập nhiều lắm, ngẫu nhiên mới thú vị."
Tô Băng nhớ đến thế giới ABO kia.
Tô Hàn vội vàng nói: "Lần này yêu cầu ít, chắc chắn sẽ không tạo ra thế giới kì kì quái quái gì."
Tô Băng theo hắn: "Được."
Tuy rằng đã quyết định hành trình của ảo cảnh sau, nhưng họ không lập tức đi.
Ra khỏi thức hải, một con hắc ưng nho nhỏ lảo đảo bay tới.
Tô Hàn bắt lấy nó, sau khi mở ra giọng của Hắc Kình liền truyền tới: "Sư phụ, có rảnh không?"
Tô Hàn trả lời thư hắn: "Sao thế?"
Tiểu hắc ưng không bay trở lại nữa, mà Hắc Kình tự mình tới tìm hắn luôn.
Đầu tiên Hắc Kình hành lễ với hắn, sau đó hỏi: "Có thể gặp mặt sư thúc không?"
Bọn họ đều gọi theo Thiện Tử, gọi Tô Hàn là sư phụ, Tô Băng là sư thúc.
Tô Hàn buồn bực nói: "Tìm y làm cái gì?"
Hắc Kình hắng hắng giọng nói: "Có chút chuyện khá là riêng tư muốn xin chỉ bảo."
Tô Hàn hỏi: "Hỏi ta không được à?"
Hắc Kình nghiêm túc nói: "Không được."
Tô Hàn hử một tiếng với Tô Băng trong thức hải: "Có chuyện gì mà ngươi biết ta không biết hả? Thằng nhóc này có lẽ đang ra sức nịnh nọt ngươi."
Tô Băng cười đầy thâm ý nói: "Có một số việc, có lẽ ngươi quả thực không biết."
Tô Hàn giao thân xác cho Tô Băng, nhưng hắn không lui về sâu trong thức hải mà là núp một chỗ nghe trộm.
Hắc Kình vừa nhìn đã biết đổi người rồi.
Tô Băng hỏi hắn: "Chuyện gì?"
Hắc Kình ngập ngừng lát, mới có chút xấu hổ mở miệng: "Sư thúc, à ừm... con vẫn chưa cùng Tiểu Bạch à ấy..."
Tô Băng: "..."
Tô Hàn trợn tròn mắt, trăm triệu lần không ngờ đồ đệ của mình lại ngu ngốc đến trình độ này.
Mặt đen của Hắc Kình hơi ửng đỏ, nhưng hình như thực sự rất bối rối, xoắn xuýt một hồi lại nói: "Con còn chưa làm cái gì y đã kêu đau, con..."
Tô Băng chen lời: "Ảo cảnh sau đi theo chúng ta vào đi."
"Hả?"Hắc Kình nghe chưa thủng lắm.
Tô Băng nói: "Ngươi đi hỏi thử Bạch Vô Song xem y có muốn đi chơi hay không, các ngươi đi cùng nhau."
Hắc Kình liền vội vàng nói: "Vào ảo cảnh có thể..."
Tô Băng nguýt hắn một cái: "Có thể hay không còn phải xem ở chính ngươi."
Hắc Kình nghĩ một lát rồi nói: "Được, con đi hỏi thử Tiểu Bạch ngay đây!"
Than đen đi, Tô Hàn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi muốn nối giáo cho than đen."
Tô Băng có thể tùy ý thiết lập ảo cảnh, chỉ cần hơi hơi động tay chân, Hắc Kình liền mãn nguyện.
Tô Băng lắc đầu nói: "Không cần thiết."
Tô Hàn không hiểu: "Vậy hắn vào ảo cảnh làm cái gì?"
Tô Băng thực sự đau lòng bản thân, chỉ số EQ của Tô Hàn thế này, còn có thể tăng lên được không?
"Hắc Kình và Bạch Vô Song không phải vấn đề về thân thể, chỉ là trong lòng, họ quen nhau mấy trăm năm, thời gian ở bên nhau lại rất ngắn, hơn nữa Bạch Vô Song vẫn đối xử với Hắc Kình như anh trai, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, giữa họ khuyết thiếu chính là một mối tình bình thường."
Tô Hàn chớp mắt: "Vậy cũng đâu cần vào ảo cảnh."
Tô Băng kiên nhẫn giải thích: "Người tu chân, trăm năm như một ngày, ngươi cảm thấy dáng vẻ này của Hắc Kình có thể đợi thêm mấy trăm năm nữa sao?"
Tô Hàn rốt cục hiểu ra: "Cũng đúng... tuổi thọ trong ảo cảnh đa phần hơi ngắn, trái lại càng mau chóng trải nghiệm nhân sinh hơn."
Tô Băng đáp: "Hơn nữa có ngươi ở đó, họ không còn nhiều gánh nặng, một lòng yêu đương là được rồi."
Tô Hàn bỗng sinh ra cảm giác trách nhiệm, vỗ ngực bảo đảm nói: "Ta chắc chắn sẽ chăm nom các ngươi thật tốt."
Tô Băng cười.
Trùng hợp là, lúc Hắc Kình đi tìm Bạch Vô Song, Thượng Quan Tình cũng ở đó, y vừa nghe bọn họ muốn vào ảo cảnh chơi, lập tức nói: "Dẫn cả ta đi với!"
Hắc Kình nói: "Chúng ta đi hẹn hò yêu đương, ngươi đi làm cái gì?"
Thượng Quan Tình nói: "Ta cũng đi hẹn hò yêu đương mà."
Bạch Vô Song châm chọc: "Có mà ngươi đi la cà bụi hoa thì có!"
Thượng Quan Tình nói: "Nói linh tinh, lúc nào ta từng la cà? Ta muốn đi dỗ Tiểu Quân Báo."
Bạch Vô Song có chút ngạc nhiên nói: "Ngươi đối với Quân Báo..."
Thượng Quan Tình nói: "Sao các ngươi không ai chịu tin? Ta thực sự thích hắn mà."
Bạch Vô Song: "Ngươi..."
Thượng Quan Tình biết y định nói ai, y nói: "Ta nợ hắn, đã trả bằng linh cốt còn chưa sạch sao, lẽ nào cần phải liên lụy thêm cả cái mạng này của ta nữa?"
Bạch Vô Song là ngươi biết chuyện năm đó, y do dự một lát nói: "Nếu như ngươi chưa từ bỏ được Trần Lan, thì đừng lên liên lụy Quân Báo."
Thượng Quan Tình nghiêm mặt nói: "Ta thực sự không yêu hắn."
Bạch Vô Song thở dài nói: "Ngươi cũng đâu yêu Quân Báo."
Thượng Quan Tình khựng lại.
Hắc Kình rất hiểu Thượng Quan Tình: "Ta bảo này ngươi cứ vậy là được rồi, Quân Báo là một đứa cố chấp, nếu như thực sự thích ngươi..."
Thượng Quan Tình nói: "Hắn thích ta."
Hắc Kình & Bạch Vô Song: "..."
Thượng Quan Tình cười khổ nói: "Quân Báo thích ta, giống như các ngươi nói, hắn là một tên cố chấp, thích chắc chắn sẽ không dễ dàng buông."
Hắc Kình cau mày nói: "Vậy ngươi lại càng không nên trêu chọc hắn."
Thượng Quan Tình nói: "Nhưng mà ta cũng thích hắn."
Bạch Vô Song có chút tức giận: "Rốt cuộc ngươi có biết vấn đề của mình ở đâu không?"
Thượng Quan Tình nói: "Ta biết, cho nên ta muốn thử thay đổi."
Bạch Vô Song không tin y.
Thượng Quan Tình khẽ thở dài: "Quân Báo tốt, vô cùng tốt, ta cũng thích hắn, có lẽ còn chưa đủ yêu hắn, nhưng ta không muốn phụ hắn, ta muốn thử yêu hắn."
Nếu như đời này y có thể yêu một người, vậy Quân Báo tuyệt đối chính là người đó.
Tuy rằng y cũng không có tự tin, nhưng dù thế nào cũng phải bước ra một bước, y muốn thử, bởi vì gặp được người đáng giá thử.
Hắc Kình vẫn không yên lòng, bọn họ đều rất thích cậu bé Quân Báo này, đồng thời cũng quá hiểu sự lạnh lùng của Thượng Quan Tình, cho nên...
Thượng Quan Tình lại bổ sung một câu: "Ký ức trong ảo cảnh có thể phong ấn được, nếu như ta thực sự không được, vậy hãy để cho sư thúc xóa ký ức của Quân Báo đi, cả đời này ta sẽ không trêu chọc hắn nữa."
Y đã nói đến nước này, ngăn cản tiếp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, Hắc Kình nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Lúc Thượng Quan Tình đi tìm Quân Báo, lại gặp Tần Trăn và Tưởng Tinh, khỉ Tưởng vừa nghe thấy, liền vội vàng nói: "Ta cũng muốn đi, ta cũng phải đi hẹn hò yêu đương với biểu ca!"
Thượng Quan Tình: "..." Hai ngươi show ân ái ở thế giới này đã đủ mù mắt người rồi, còn muốn vào ảo cảnh show nữa, rốt cuộc có biết ngán hay không!
Có Tưởng Tinh và Tần Trănbắt nhịp, Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi cũng muốn đi, cuối cùng...
Tô Hàn nhìn đầy phòng trước mắt, đau đầu nói: "Các ngươi coi đây là tổ chức đi du lịch à?"
Tổ ba người Cực Phong hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ không phải ư?"
Tô Hàn: "..." Quả thật đúng!
Giang Ninh Tiển nói: "Không cần Phá Vỡ Hư Không mà vẫn có thể đổi một thế giới khác vui chơi, không đi thì uổng quá."
Chu Khả Khả lôi kéo tay áo Tô Hàn năn nỉ nói: "Tiền bối, có thể để cho ta sống lại thành nam nhân không?"
Tô Hàn: "..." Sao ai cũng muốn làm nam nhân vậy!
Hứa Viêm Sâm vội vàng nói: "Tỷ làm nam nhân làm gì?"
Chu Khả Khả trừng hắn: "Ta muốn làm cái gì đệ quản được à?"
Hứa Viêm Sâm có chút cuống, nhưng thân là Hứa - Gặp Tô Băng liền nói lắp - Đại ngốc - Viêm Sâm, đến giờ mồm miệng hắn vẫn chưa thể lanh lẹ: "Không được làm nam nhân, nam nhân không tốt."
Chu Khả Khả thấy hắn như vậy,nheo mắt: "Ai cần đệ lo."
Hứa Viêm Sâm quýnh lên, mở miệng chính là: "Tỷ làm nam nhân, ta làm sao cưới... cưới..."
Tô Hàn: "..." Thời gian trôi nhanh quá a, đám thanh niên đều đã trưởng thành rồi...
Cuối cùng đoàn đi du lịch có chút khổng lồ.
Hắc Kình, Bạch Vô Song, Thượng Quan Tình, Quân Báo, Tần Trăn, Tưởng Tinh, Thẩm Tiêu Vân, Lâm Tiểu Phi, Giang Ninh Tiển, Chu Khả Khả, Hứa Viêm Sâm...
Tròn mười một người, Tô Hàn có chút đau đầu...
Bởi vì... mười một người này chưa từng Phá Vỡ Hư Không, cho nên vào ảo cảnh nhất định không có ký ức nguyên bản, hắn cũng phải chăm sóc từng người, liệu hắn có còn thời gian mà yêu đương với Tô Băng nữa không đây!
Mệt tim quá, nhưng một đám người chớp chớp mắt nhìn hắn, Hắc Kình và Thượng Quan Tình còn hối lộ tiểu manh vật cho hắn nữa...
Đến đi đến đi, đoàn thể thì đoàn thể, người nhiều càng náo nhiệt!
Trước khi sáng tạo thế giới Tô Băng nói: "Nhiều người, ta sẽ không cố ý sắp xếp thân phận của các ngươi, toàn bộ là ngẫu nhiên."
Chu Khả Khả còn chưa từ bỏ ý định: "Tiền bối, ta có thể làm nam nhân không..."
Tô Băng liếc nàng: "Xem vận may."
Chu Khả Khả: Hức hức hức!
Bọn họ vốn là chân ăn bám, cũng không dám nói gì nhiều, người nào người nấy yên lặng cầu nguyện nhất định phải có một thân phận thích hợp.
Hắc Kình huyễn tưởng làm thanh mai trúc mã với Bạch Vô Song, từ nhỏ đã ở bên nhau.
Thượng Quan Tình huyễn tưởng mình và Quân Báo đã ở bên nhau, cố gắng lâu ngày sinh tình.
Khỉ Tưởng không nghĩ gì, y và biểu ca tình chắc như vàng, coi như đi hưởng tuần trăng mật!
Thẩm Tiêu Vân chỉ hy vọng thế chất quái quỷ của Lâm Tiểu Phi có thể biến mất.
Lâm Tiểu Phi cũng mong muốn bản thân không còn là hậu duệ Ôn Tộc, không đến mức chạm một cái đã làm người ta nằm liệt giường ba ngày ba đêm.
Giang Ninh Tiển muốn xưng bá thiên hạ.
Chu Khả Khả muốn biến thành nam nhân.
Hứa Viêm Sâm muốn kết hôn với Chu Khả Khả.
Sau đó, ảo cảnh mở ra.
Tô Hàn vừa mở mắt ra, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng hô to kích động: "Ngô thần giáng lâm rồi!"
Tô Hàn rủ mắt, bị cảnh tượng đập vào mắt chấn động.
Nơi này rất lộng lẫy, toàn bộ đại điện đều do hai màu trắng vàng tạo thành, chạm trổ hoa văn phức tạp tinh tế, vô số bảo thạch điểm xuyết bên trong, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới sự bao phủ của thánh quang.
Trước điện quỳ đầy người áo bào trắng.
Tư thế của bọn họ cực kỳ hèn mọn thành kính, nhưng quần áo lại vô cùng lộng lẫy.
Trên áo bào màu trắng có bảo thạch chói mắt, lông chim cài tóc của họ đều tản ra ánh sáng xinh đẹp, hiển nhiên không phải vật phàm.
Tô Hàn hầu như giữ được toàn bộ sức mạnh, cho nên thần thức hắn vừa khuếch tán, liền biết tình huống cơ bản ở đây.
Đây là một vị diện cấp trung thấp.
Không phải tu chân, nhưng lại có một bộ hệ thống tu luyện độc lập, đơn giản mà nói chính là kiếm và ma pháp.
Các kiếm sĩ đa phần thân thể cường hãn, có sức mạnh, mà tu ma pháp thì khá gầy yếu, tuy rằng có thể phóng ra ma pháp rất cường đại, nhưng năng lực tự vệ kém, mà ma pháp lại phải mất thời gian ngâm xướng, cho nên không đợi chuẩn bị xong, có thể đã bị một đao đâm chết rồi.
Chủng tộc trong thế giới này không tính là nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bất cẩn cái chọc thủng trời
General FictionTác giả: Long Thất Thể loại: Ảo tưởng không gian, tu chân huyền huyễn, tiên hiệp tu chân, trọng sinh, tự công tự thụ, 1×1, HE Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (78 chương chính văn + 11 chương phiên ngoại) Có một cơn gió thổi qua kéo theo người quay đầu l...