Chương 75

1.4K 83 2
                                    


Người phụ nữ đó tên là Bội Cửu, mở một quán bar rất có phong cách cổ xưa.

Tô Hàn không nhìn ra cổ xưa chỗ nào, hắn cảm thấy nơi đây rất thời thượng, cả trai lẫn gái, lộ lộ liễu liễu, người này mặc ít hơn người kia, ngay trước công chúng hết kéo kéo ôm ôm hôn hôn lại sờ sờ, thời thượng hơn thế giới ban đầu của hắn rất nhiều.

Bội Cửu hỏi hắn: "Nhóc biết pha rượu không?"

Tô Hàn muốn nói: Biết uống.

Bội Cửu lại bổ sung thêm một câu: "Ý chị là nhân viên pha chế rượu."

Nhân viên tự động cơ giới hóa gì gì đó, Tô Hàn chả biết loại nào, vì vậy hắn thành thực lắc đầu.

Bội Cửu thấy hắn ngoan như vậy, tâm tình tốt vô cùng nhéo nhéo má hắn: "Không biết thì thôi, gương mặt này rất xinh đẹp."

Tô Hàn hàm súc cười, người lần trước khen hắn như vậy đã chết cách đây mấy nghìn năm rồi.

Bội Cửu dẫn hắn ra phía sau, hỏi hắn: "Là người ở tinh cầu nào?"

Tô Hàn nghĩ một lát, mình từng đến địa cầu, vì vậy trả lời: "Địa cầu."

Bội Cửu phụt một tiếng bật cười: "Nhóc đừng bảo với chị là nhóc còn là quý tộc nhá."

Tô Hàn: "..." Hắn đã tìm hiểu thế giới này rồi, nhưng đó chỉ là trên vĩ mô, chi tiết còn chưa rõ lắm, cho nên không biết Bội Cửu tại sao lại cười.

Nhưng Bội Cửu lại nhanh chóng phẩy phẩy tay nói: "Không muốn nói thì thôi, chỉ cần đừng là nhập cư bất hợp pháp là được."

Nhập cư bất hợp pháp? Tô Hàn cảm thấy có lẽ mình cần phải rà quét một lần thuật ngữ chuyên môn của thế giới này trước đã.

Cái này cũng rất đơn giản, thần thức quét một cái...

Tô Hàn nói trong thức hải: "Ý, tinh thần này dao động thật kỳ diệu."

Tô Băng cũng đã nhận ra: "Là thứ gì vậy?"

Tô Hàn nói: "Nó nói nó tên là Tiểu Q, là một trí não."

Tô Băng háo hức muốn thử: "Ta ra gặp nó chút."

Tô Hàn nói: "Cùng xem thử."

Sau đó bọn họ liền xâm nhập vào hệ thống trí não đỉnh cao nhất của liên minh đế quốc, thứ khoa học kỹ thuật chứa tất cả những tinh túy nhất của loài người ─

Tiểu Q không hề phòng bị đã bị cướp sạch không còn manh giáp, hết lần này tới lần khác nó còn không biết mình đã bị người ta quét hình xong xuôi, còn tưởng rằng quen được hai người bạn trí não mới.

Tô Hàn nói: "Hình như nó là trợ thủ của thủ lĩnh loài người."

Tô Băng ghét bỏ nói: "Trông cậy vào cái thứ ngốc nghếch này, loài người sắp đi đời rồi."

Tô Hàn không đồng ý: "Ta cảm thấy nó rất đáng yêu."

Tô Băng và Tô Hàn ở trong không gian giả thuyết do tiểu Q sáng tạo, cho nên đây là lần đầu tiên y mặt đối mặt với Tô Hàn.

Thanh niên giống mình y đúc trước mắt này, khóe miệng mang theo ý cười cực nhạt, đôi mắt bạc tuy lạnh lẽo như sương tuyết, nhưng lại ngời sáng bất ngờ.

Tô Băng cảm thấy, Q ngu xuẩn này hình như có chút đáng yêu.

Có một quang não "thông thái" ở đây, Tô Hàn và Tô Băng chẳng mấy chốc đã hấp thu được toàn bộ tri thức của thế giới này.

Đừng nói là những từ ngữ bình dân kia, hiện tại hắn đến viện nghiên cứu, tùy tiện chơi đùa cũng có thể làm ra một chiếc tinh hạm đẳng cấp ngân hà ý chứ.

Tô Hàn tiện tay làm cho mình một cái hộ khẩu, lúc này hắn biết vì sao nói mình là người Địa cầu, Bội Cửu lại cười như vậy.

Ở thế giới này, Địa cầu là hành tinh quý tộc duy nhất còn sót lại, cho dù Đế Quốc giải thể, Liên Minh thành lập, nhưng hộ khẩu của người Địa cầu thì vẫn đại biểu cho thân phận tôn quý.

Hơn nữa còn toàn quyền quý, có tiền cũng không mua nổi thân phận như vậy.

Hành tinh Kẹo Bông mặc dù là một hành tinh du lịch rất nổi tiếng, nhưng bởi vì vị trí xa xôi, tài nguyên xung quanh cực kỳ thiếu thốn, cho nên phát triển rất lạc hậu, thuộc về hành tinh du lịch cấp bình dân, trên cơ bản không có quý tộc hay lui tới.

Nếu quả thực muốn xem kẹo bông, nổi tiếng giàu có nhất chính là hành tinh Mây Bông, đó mới thực sự là thiên đường mộng ảo.

Tô Hàn tùy tiện làm một cái hộ khẩu của hành tinh Nghi Cư, Tô Băng thì còn đang nghịch.

Tô Hàn hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"

Tô Băng nói: "Không có gì, tùy tiện làm vài thứ thôi."

Tô Hàn nhìn kỹ, trầm mặc.

Họ tên: Tô Băng.

Tài sản: Điểm tín dụng 999 (lược bớt sáu số 9) trăm triệu.

Tô Hàn: "Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Tô Băng nhìn hắn: "Tiền mà còn chê nhiều nữa hả?"

Tô Hàn: "Nhưng vấn đề là, ngươi thế này thì quá nhiều, điểm tín dụng của cục tài chính Tinh Cầu Thủ Đô bị ngươi vét hết vào tài khoản của mình rồi?"

Tô Băng nói: "Ngươi quá coi trọng cục tài chính rồi."

Tô Hàn: "..." Được rồi, hắn nhớ lúc nãy xem được từ tiểu Q, của cải của cục tài chính cộng lại cũng chưa bằng con số lẻ của Tô Băng.

"Xóa mấy số chín đi, thế này khoa trương quá." Tô Hàn nghiêm túc nói.

Tô Băng nhìn nhìn Tô Hàn, vào thế giới này y rất ít khi ra ngoài, cũng ít giao lưu với Tô Hàn, nói mấy câu thì cũng toàn là vết sẹo cũ, không nhắc tới tốt hơn.

Đổi một thế giới khác, bởi vì không gian giả thuyết của tiểu Q, Tô Băng trái lại có nhiều cơ hội tiếp xúc với Tô Hàn hơn.

Tô Băng nghĩ một lát, xóa đi ba số chín.

Tô Hàn nói: "Xóa thêm mấy số nữa đi."

Tô Băng không tình nguyện lại xóa tiếp ba số.

Tô Hàn thở dài: "Ta đổi đơn vị đo lường khác cho ngươi nhé."

Vì vậy tài sản của Tô Băng liền biến thành 999 điểm tín dụng.

Tô Băng: "..."

Tô Hàn nói: "Yên tâm, ta sẽ đi làm kiếm tiền."

Đúng lúc này, Bội Cửu nói: "Bao ăn bao ở, lương ba điểm tín dụng một giờ, thế nào?"

Một ngày làm việc tám tiếng là hai mươi tư điểm tín dụng, lại thêm ăn uống, khoảng chừng có thể còn lại hai mươi điểm tín dụng, một tháng sáu trăm...

Tô Hàn rất hăng hái: "Ngươi xem ta chỉ cần làm tháng rưỡi là có thể kiếm 999 điểm tín dụng."

Tô Băng: "Tài sản lúc trước của ta là 99999999900000000 điểm tín dụng."

Tô Hàn tính ra chuẩn xác mình cần làm bao lâu mới có thể kiếm được số điểm tín dụng nhiều như vậy, nhưng mà điều kiện tiên quyết là quán rượu cổ nhỏ này có thể mở được đến lúc đó...

Bội Cửu hồn nhiên không biết quang cảnh trong đầu hắn, chỉ nói: "Đây là đồng phục, mặc xong rồi ra đằng trước, chị đào tạo sơ qua cho nhóc."

Tô Hàn đồng ý: "Được."

Thực ra quán bar nhỏ này rất đơn giản, Bội Cửu là bà chủ lại vừa là bartender, hơn nữa còn có thể đảm đương luôn cả DJ, trong bếp còn có một thợ bánh ngọt, đằng trước chỉ có hai nhân viên phục vụ, một nam một nữ, trông đều mi thanh mục tú cả.

Nhưng mà có mi thanh thế nào mục tú thế nào đi chăng nữa, khi Tô Hàn đi ra, bọn họ lập tức trở thành hoa dại nhỏ ven đường.

"Đẹp trai quá!"Em gái kinh ngạc thốt lên.

Cậu bạn kia là một nhóc gei, phát động chế độ mê giai thì còn điên cuồng hơn cả em gái: "Còn đẹp hơn cả nam thần của tui nữa!" Nam thần của cậu ta là đệ nhất mỹ nam được hệ ngân hà công nhận, hoạt động trong cả ba lĩnh vực điện ảnh truyền hình và ca hát, vừa làm ảnh đế, vừa làm thị đế còn là một ca thần, nói thực cũng mệt phết đó.

Cậu gei trước kia mê hắn vô cùng, nhưng bây giờ cậu hoàn toàn bị bạn đồng nghiệp bắt sống.

Đẹp như vậy sao có thể tới một nơi nhỏ bé thế này để làm người phục vụ chứ.

Bội Cửu ngậm điếu thuốc, cười híp mắt nói: "Chị thật ra lại cảm thấy diện mạo của nhóc với chị rất giống nhau."

Em gái và cậu gei mặt nghệt ra nhìn chị chủ: "Hê hê, chị Cửu chị thích nói giỡn quá hà."

Bội Cửu cho bọn họ mỗi người một cái cốc đầu: "Giỡn cái gì mà giỡn? Nếu chị mà có con trai, tám phần mười sẽ có diện mạo như vậy!"

Em gái và cậu gei: Chị chủ có phải chị nghĩ nhiều quá rồi không...

Tô Hàn cũng nghe thấy, hắn khẽ bật cười.

Bội Cửu hiện tại hai mươi bảy tuổi, có cho làm chắt gái của hắn, hắn vẫn còn ngại nàng còn quá non.

Em gái và cậu gei lại bị nụ cười này chói mắt đến mức thiếu chút nữa ngừng thở.

So sánh ra, sức đề kháng của Bội Cửu thực sự quá mạnh, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Hàn nàng đã không chú ý đến dung mạo của hắn thế nào, chỉ là cảm thấy cậu bé này đang lững thững bước đi trên đường nhìn đáng thương lạ, như một đứa bé không có mẹ, tim nàng mềm nhũn, liền mở miệng dẫn hắn về.

Tô Hàn mới chỉ làm người phục vụ trong quán bar được một ngày, ngày hôm sau quán bar cổ lạc đàn này liền náo nhiệt khác thường.

Cả nam cả nữ, cả già cả trẻ, đều đến tiêu tiền ngắm mỹ nhân.

Tuy dáng vẻ Tô Hàn rất "người lạ chớ gần", nhưng lại chuyên nghiệp bất ngờ.

Thái độ rất nghiêm túc, làm việc cũng kiên định ổn trọng, một ngày bận đến tối muộn cũng không biểu hiện ra chút mệt mỏi nào.

Bữa nay quán bar thực sự quá sôi động, vất vả lắm mới đến giờ dẹp tiệm, em gái và cậu gei đều mệt đến nằm bò ra bàn, Bội Cửu còn đỡ, nhưng cũng uể oải lờ đờ tựa vào tường, hút thuốc giải lao.

Tô Hàn giơ tay lên lấy đi điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay của nàng, rót cho nàng một cốc nước ấm: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, uống chút nước đi."

Bội Cửu ngớ ra.

Em gái và cậu gei nằm bò bên kia cũng hít sâu một hơi: Mẹ ơi, mỹ nhân cậu đang tán chị chủ đó à!

Mắt Bội Cửu khẽ lóe một cái rồi cười nói: "Không sao, hút nửa đời rồi, cai không nổi."

Nhưng nàng không tiếp tục châm thuốc nữa, chỉ nhân lấy nước hoa quả uống một hơi cạn sạch rồi nói: "Đi, dẫn mấy đứa đi ăn gì ngon ngon chút."

Em gái và cậu gei lập tức hoan hô: "Tôm lửa, chị chủ khao bọn em ăn lửa nha!"

Bội Cửu cười, nhưng đáy mắt lại có nét ưu sầu cực nhạt, nàng nói: "Đi, cho mấy đứa ăn thỏa thích."

Bốn người tưng bừng náo nhiệt ăn đi "bữa sớm", em gái và cậu gei ăn tôm lửa ăn đến miệng phun lửa, sung sướng vô cùng.

Tô Hàn không mấy hứng thú với những món này, đúng kiểu thái độ ăn cũng được không ăn cũng chả sao.

Bội Cửu ăn hai con thì ngừng.

Tô Hàn hỏi nàng: "Không thích ăn à?"

Bội Cửu nói: "Cái món này bóc vỏ phiền quá, lại chả có mấy thịt, lười..."

Cậu gei bên kia không phục: "Ngon thế này mà, bảo em bóc cả ngày em cũng bằng lòng!"

Em gái cũng gật đầu lia lịa, bày tỏ bọn họ để ăn tôm lửa, tình nguyện từ nay về sau làm một công nhân bóc vỏ cần mẫn.

Chính lúc này, một miếng thịt tôm được bóc cực kì sạch sẽ đặt ngay lên đĩa của Bội Cửu.

Tô Hàn nói: "Nếu ngại phiền, ta bóc cho."

Em gái và tiểu gei đều trợn tròn mắt, tròng mắt sắp lọt cả ra ngoài.

Bội Cửu nhìn nhìn thịt tôm trước mắt, liền nói: "Tiểu Hàn, không phải nhóc muốn tán chị đó chứ?"

Tô Hàn: "..."

Bội Cửu cười híp mắt nhìn hắn: "Nhóc nhỏ hơn chị bảy tám tuổi ha, chị hổng có sở thích gặm cỏ non đâu nha."

Tô Hàn muốn nói, hắn không non, hắn còn lớn hơn cả nàng... ừm, tính chi li cũng phải bảy mươi ba tuổi, là một cây cỏ già rồi.

Nhưng hắn không có ý đồ đó với Bội Cửu, hắn giải thích: "Không, chẳng qua là cảm thấy được cô chiếu cố nhiều như vậy, nên báo đáp một chút."

Chăm ăn chăm ở còn cho cả công việc, Bội Cửu đối xử với hắn rất tốt.

So với trí tưởng tượng phong phú của em gái và cậu gei, hiển nhiên Bội Cửu cũng không có ý đồ mờ ám gì với Tô Hàn, nàng nhéo nhéo má hắn nói: "Xem ra chị nhặt được bảo bối rồi."

Tô Hàn rất thân thiết với Bội Cửu, nếu hỏi nguyên do ngay đến chính hắn cũng không rõ lắm.

Dường như vào rất lâu rất lâu trước đây, cũng từng có một người nữ nhân như vậy, dịu dàng cười, khẽ gọi tên hắn, dùng mùi hương khiến người ta an tâm ôm lấy hắn, mang đến cho hắn một bầu không khí an tĩnh tường hòa.

Nàng rốt cuộc là ai, Tô Hàn không biết.

Nhưng thấy Bội Cửu, Tô Hàn theo bản năng muốn chăm sóc nàng, hi vọng nàng vĩnh viễn hạnh phúc không sầu lo.

Một tháng sau, xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Gương mặt này của Tô Hàn thực sự quá hút người, mấy ngày đầu chỉ là lượng khách tăng vọt, nhưng khi danh tiếng càng vang xa, dẫn đến một đám gây sự.

Nam nhân cầm đầu vừa liếc thấy Tô Hàn liền đứng như trời trồng.

Hắn căn bản không ngờ rằng một tinh cầu nhỏ như nơi này lại có thể gặp được mỹ nhân nhường đó.

Nam nhân này có chút thế lực, trong nhà còn nuôi mấy tên tính đánh thuê, lúc này thấy sắc nảy lòng tham, muốn bắt Tô Hàn mang đi.

"Anh bạn nhỏ." Mắt nam nhân đảo loạn khắp nơi, càng đảo càng hài lòng, "Anh cho cưng gấp mười tiền lương, đến chỗ anh làm việc nhé?"

Tô Hàn: "..."

Hắn liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của nam nhân này, nhưng người này thực sự quá yếu, khẽ giơ ngón tay lên là có thể chọc chết rồi, Tô Hàn ngay đến tâm tình tức giận cũng chả có.

Hắn không lên tiếng, nam nhân kia lại cho rằng hắn hoảng sợ, gã tới gần chút, thèm thuồng dung mạo của hắn, uy hiếp dụ dỗ nói: "Cưng đi với anh, đảm bảo một đời cơm no áo ấm, nếu không đi... hê hê, vậy quán bar nhỏ này có lẽ không giữ nổi rồi."

Tô Hàn bắt đầu có chút không vui rồi.

Tự dưng gì nói cái này làm gì?Quán bar này sẽ thế nào, thế giới này thực sự không có ai quản được đâu.

Nam nhân kia cảm thấy câu này của mình chắc chắn không có vấn đề, đang muốn vươn tay chạm vào làn da trơn mịn của mỹ nhân.

Bốp một tiếng.

Một cái tát nóng rát đánh cho nam nhân kia phải lùi lại mấy bước.

Tóc Bội Cửu buộc lên cao, mặc một bộ đồng phục rắn rỏi, eo nhỏ chân dài giày mã đinh, ngầm thuốc đứng đằng kia, khí chất cường đạo... à không là khí chất nữ vương vô cùng!

"Biến đi!" Bội Cửu nhổ điếu thuốc, "Đừng có giở trò mèo gì ở đây, chỗ bà đây là nơi đứng đắn!"

Nam nhân kia thẹn quá thành giận: "Cho mặt mũi lại không cần, mi là cái thá gì, còn dám tát ông! Hôm nay ông sẽ lật tung cái quán nát này!" Hắn ngoắc tay, bảy tám nam nhân vạm vỡ phía sau móc vũ khí ra muốn gây sự.

Bội Cửu mặt không đổi sắc, chỉ dụi thuốc vào gạt tàn, cất giọng nói: "Xin lỗi, hôm nay quán ngừng kinh doanh, miễn phí hóa đơn cho tất cả mọi người, cứ trực tiếp ra khỏi đây là được."

Lời vừa nói xong, nàng nhấn xuống bàn bật người nhảy lên, chân dài đá ra liên tiếp mấy cú, tước đi bảy tám món vũ khí.

Đám to con mặt sững sờ, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp.

Động tác Bội Cửu cực kỳ nhanh, thân thủ của nàng nhanh nhẹn, tuy chưa sử dụng vũ khí, nhưng thuật cận chiến có thể nói là tuyệt diệu vô song.

Rõ ràng là thân thể mảnh khảnh cao gầy như vậy, thế nhưng lại có sức bật vô cùng, so sánh với bảy tám nam nhân cường tráng quây quanh trước mặt nàng đây, nàng thành thạo có thừa.

Quan hệ của Tô Hàn và tiểu Q "thân mật" như vậy, tự nhiên đã sớm biết thân phận của Bội Cửu.

Tiền nguyên soái, thiếu tá trẻ hai mươi lăm tuổi, đã tham gia cuộc chiến ngân hà, sau vì Đế Quốc giải thể, nàng từ chối lời chiêu mộ của Liên Minh, một thân một mình đến tinh hệ xa xôi này, mở một quán bar nhỏ.

Mười ba tuổi nhập ngũ, chiến dịch lớn nhỏ nào cũng tham gia mấy chục lần, thân thủ của nàng phóng tầm mắt ra khắp toàn bộ Liên Minh cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mấy tay lính đánh thuê gà mờ này nào có cửa để so sánh.

Nhẹ nhàng giải quyết bọn gây chuyện, em gái và cậu gei bò ra khỏi gầm bàn, sau đó thoáng cái liền thành fan của nữ vương.

Mắt Tô Hàn mang ý cười, khẽ nói: "Lợi hại."

Bội Cửu nhìn hắn, tâm tình rất tốt: "Có muốn học hay không?"

Tô Hàn: "..."

Bội Cửu tưởng rằng hắn đang xấu hổ: "Yên tâm, chị sẽ hạ thấp tiêu chuẩn dạy học, chủ yếu là dạy nhóc vài thuật phòng thân thôi." Rồi nàng lại nhéo nhéo má Tô Hàn, bỡn cợt nói, "Diện mạo như vầy, thêm chút bản lĩnh phòng thân mới có thể đuổi ruồi."

Tô Hàn cười cười nói: "...Được rồi."

May là tên Boss ở trung tâm vũ trụ đã chết ngắc hẳn, chứ không nếu nghe thấy lời này, hắn có thể sẽ tức đến xác chết vùng dậy mất!

Tự bảo vệ cái cc ý! Hắn còn oánh chết cả ông, đám người phàm ngu xuẩn các ngươi!

Vì vậy sau khi tan ca, Tô Hàn liền phải làm thêm một chuyện, học cận chiến với Bội Cửu.

Bội Cửu chỉ dạy một lúc rồi ngạc nhiên nói: "Ngộ tính của nhóc tuyệt lắm."

Tay nàng chọt chọt eo Tô Hàn, cảm khái nói: "Rất có lực!"

Chỗ đó của Tô Hàn có chút sợ nhột, cười nói: "Trước đây rất thích tập thể dục."

Bội Cửu căn bản không coi hắn là người ngoài, chọt eo xong lại chọt cơ bụng, chọt xong nàng cười nói: "Khuôn mặt non như thế, vóc người trái lại rất cứng rắn."

Tô Hàn dung túng cười cười.

Bội Cửu nhịn không được lại véo véo má hắn.

Trong thức hải: "Ngươi thích nàng à?"

Tô Hàn nói: "Thích."

Tô Băng không lên tiếng nữa.

Tô Hàn trả lời lanh lẹ như thế, nhưng thực ra thích này hoàn toàn không giống với thích mà Tô Băng hỏi.

Hắn thích Bội Cửu như người thân, hoàn toàn không có liên quan gì tới tình yêu trai gái.

Bội Cửu thực sự cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi, đứa bé này mặt đẹp, tốt tính, lại còn thân thủ cao, nếu nàng có cơ hội sinh con, có lẽ chính là như vậy ha, chỉ có điều...

Bất cẩn cái chọc thủng trờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ