Lại nói Tô Băng và Lê Vi vất vả trăm cay nghìn đắng, quả thật tìm được biện pháp phân tách linh hồn.
Mắt thấy thành công trong tầm mắt, tâm tình hai người đều không tồi.
Tô Băng không có cách nào thao tác thủ thuật này, cho nên đã giao cho Lê Vi.
Lê Vi lo lắng đến an nguy của Tô Hàn, nghiên cứu cực kỳ nghiêm túc, đợi đến sau khi hoàn toàn nắm vững, bọn họ cùng quay về.
Mà khi bọn họ về tới bên ngoài Cửu Tiêu Vân, cảnh tượng chứng kiến lại là một thảm họa khổng lồ.
Tông môn thành đống đổ nát, máu tươi uốn lượn men dọc theo đường núi, tiên cảnh Thượng giới thanh lãnh mịt mùng lúc này trở thành địa ngục Tu La.
Lê Vi hoảng sợ: "Đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân đâu!" Tô Hàn ở đây, tông môn làm sao có thể bị thiệt hại nghiêm trọng như vậy... cho dù Tô Hàn không ở đây, y cũng có thể chạy về kịp lúc, tuyệt đối sẽ không để ngạt đồ tàn sát bừa bãi như vậy!
Trừ phi... trừ phi Tô Hàn đã xảy ra chuyện.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, sắc mặt Lê Vi liền tái nhợt, cả người như bị rút đi hồn phách.
Lông mày Tô Băng nhíu chặt, y sải bước lên núi, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy nam nhân cô quạnh một mình đứng trên đỉnh núi.
Hắn mờ mịt bất lực đứng đó, rõ ràng đã có sức mạnh vấn đỉnh thiên đạo, nhưng dáng vẻ lúc này không khác gì cậu thiếu niên mười sáu tuổi năm đó.
Tô Băng hít sâu, khẽ gọi hắn: "Tô Hàn."
Ánh mắt Tô Hàn động động, nhìn về phía Tô Băng, giọng nói khẽ run rẩy: "Tất cả là ta làm."
Tô Băng đi lên phía trước, cẩn thận ôm hắn vào lòng: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại tức giận?"
Đây là ngàn vạn năm trước, sau khi tiểu hồ ly chết lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn, tâm tình chấn động quá lớn, không khống chế được căn bản sẽ không nhớ ra được mình đã làm cái gì.
Tô Hàn hỏi Tô Băng: "Vẫn luôn là ta đúng không?"
Tô Băng vỗ nhẹ lên lưng hắn, khẽ nói: "Không phải."
Tô Hàn ngơ ngác: "Là ta, nhất định là ta, Bội Cửu lần đó cũng là ta..." Hắn giận Tô Băng không bảo vệ được Bội Cửu, giận Tô Băng sơ suất khiến người hắn quý trọng nhất chết đi, nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ đó là hắn, là chính hắn không thể bảo vệ được Bội Cửu, là lỗi lầm của hắn mà khiến Bội Cửu bị người ta giết, là hắn trong tâm trạng áy náy cực độ mới giết nhiều người như vậy.
Thân thể Tô Băng cứng đờ, buông hắn ra rồi nắm cánh tay hắn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Lần đó không phải là ngươi, là lỗi của ta, là ta không thể bảo vệ nàng!"
Tô Hàn lắc đầu nói: "Không phải ngươi, không phải ngươi... Tô Băng, đừng gạt ta nữa, ta... ta..."
Trái timTô Băng thắt lại, ôm lấy hắn lần nữa, cằm đặt trên vai hắn nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, đừng vơ lấy lỗi ta phạm phải vào người mình."
Thế nhưng lời y nói Tô Hàn hoàn toàn nghe không vào.
Tô Băng hít sâu, cố gắng trấn an hắn: "Xử lý nơi đây trước đã, để nơi đây khôi phục nguyên dạng được không?"
Năng lực quay ngược thời gian chỉ có Tô Hàn biết, Tô Băng không làm được.
Nhưng Tô Hàn không nhúc nhích, hiển nhiên là đang đắm chìm trong tuyệt vọng cực đoan, hoàn toàn mất đi khả năng suy xét.
Làm sao đây?
Y có thể xóa đi ký ức của Tô Hàn, nhưng đợi sau khi Tô Hàn tỉnh táo, nhìn thấy biển máu bên ngoài Cửu Tiêu Vân nên giải thích thế nào?
Nói là y làm? Không được, ở đây người và vật liên lụy quá lớn, không có cách nào hoàn toàn xóa sạch, đến lúc đó Tô Hàn vẫn sẽ phát hiện...
Tô Băng thấy Lê Vi, chợt nghĩ ra, y truyền âm cho Lê Vi nói: "Nghe cho kỹ, nếu muốn cứu Tô Hàn, hiện tại ta nói cái gì thì ngươi liền làm cái đó."
Lê Vi còn đang mờ mịt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Băng nói: "Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời ta."
Lê Vi cũng không để ý tới nhiều lắm, tuy y không tin Tô Băng, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tin Tô Băng.
Dù sao bọn họ là một người, Tô Băng sẽ không làm tổn thương Tô Hàn.
Tô Băng nói với Lê Vi: "Tiến hành phân tách linh hồn ngay, để ta và hắn hoàn toàn tách ra."
Chỉ cần bọn họ tách ra, Tô Hàn sẽ không thấy được ý nghĩ của y, đến lúc đó Tô Băng có thể nhân lúc tinh thần Tô Hàn còn mỏng manh yêu ớt tiến hành sửa chữa ký ức của hắn...
Về phần chuyện sau này, Tô Băng chẳng quan tâm, sau khi tách ra sẽ vẫn ở bên hắn, cũng sẽ không tách lìa nửa bước, như vậy bất kể xảy ra chuyện gì, y đều có thể che chở hắn chu toàn.
Lê Vi vội vã bắt đầu thi thuật.
Kéo xé linh hồn khiến cho Tô Hàn hồi thần, hắn nhìn về phía Lê Vi: "Ngươi đang làm gì thế?"
Lê Vi không dám lên tiếng.
Nhưng cho dù y không trả lời, Tô Hàn cũng đoán ra được.
Phân tách linh hồn.
Lê Vi đang phân tách linh hồn của hắn.
Mắt Tô Hàn trống rỗng, mờ mịt luống cuống nhìn Lê Vi: "Tại sao?"
Tại sao muốn bỏ lại hắn.
Vì sao bọn họ đều muốn bỏ lại hắn.
Là bởi vì tội nghiệt hắn gây ra sao? Là bởi vì tay hắn vấy đầy máu tanh sao?
Cho nên đã sớm chán ghét hắn rồi đúng không?
Đúng vậy, hắn là tội ác, nên bị vứt bỏ, nên một mình chìm vào địa ngục vạn kiếp, cho nên... cho nên Lê Vi muốn tách hắn ra khỏi Tô Băng.
Nhưng mà...
Tô Hàn mở bừng mắt, hắn không muốn rời xa Tô Băng.
Nếu như rời khỏi Tô Băng, chỉ còn lại một mình hắn, hắn... hắn... phải sống tiếp như thế nào?Làm sao đối mặt với sinh mệnh dài đằng đẵng không biết điểm cuối này đây?
So với việc biến thành một tên điên gây ra thảm họa, không bằng cứ vậy mà biến mất đi.
Tô Hàn đẩy Tô Băng ra, hắn trực tiếp đi về phía Lê Vi.
Lê Vi chưa từng thấy Tô Hàn như vậy bao giờ, chưa từng thấy thần thái Tô Hàn đông lạnh như vậy.
Y có chút khiếp đảm: "Phụ thân."
Tô Hàn bóp lấy cổ y: "Hoặc là giết ta, hoặc là ta giết ngươi."
Lê Vi lập tức trợn tròn mắt: "Con không phải muốn giết ngài, con là đang..."
Tô Hàn: "Đây là đang giết ta."
Con ngươi Lê Vi chợt co rụt lại, làm sao có thể? Đây là phân tách linh hồn, đây là cho Tô Hàn một cuộc sống mới, làm sao có thể là giết hắn chứ?
Giọng Tô Băng vang lên trong thức hải của y: "Giao thân thể cho ta, để ta thao tác."
Lê Vi khẩn trương nói: "Tô Băng ngươi không lừa ta chứ? Đây chính là phân tách linh hồn, sẽ không thương tổn đến Tô Hàn đúng không?"
Tô Băng buồn bực nói: "Sẽ không, không ai có thể gây thương tổn đến hắn!"
Lê Vi tạm thời từ bỏ quyến khống chế thân thể, mà khi linh hồn Tô Băng xâm lấn vào thức hải của y, Lê Vi hoàn toàn mất đi sức phán đoán, bởi vì... cường độ của linh hồn này quá đáng sợ, tựa như cuồng phong bão táp vậy, hoàn toàn chèn ép thức hải của y, Lê Vi đừng nói là theo dõi tình hình bên ngoài, y chỉ có thể dùng hết toàn lực để bảo đảm mình không bị cắn nuốt.
Khi Tô Băng rời đi, Lê Vi khôi phục ý thức, lúc mở mắt ra...
Nhìn thấy lại là Tô Hàn dựa vào lòng mình, hoàn toàn mất đi sự sống.
Lê Vi hoàn toàn ngơ ngẩn: "Phụ thân... phụ thân!"
Tô Hàn chết rồi.
Tô Hàn làm sao có thể chết?
Lê Vi quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, mắt như muốn nứt ra: "Tô Băng ngươi gạt ta! Đó căn bản không phải thuật phân tách linh hồn, là ngươi muốn giết Tô Hàn, là ngươi muốn độc chiếm linh hồn này, ngươi..."
Nam tử đôi mắt đỏ tươi sắc mặt tái nhợt khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, ta đã giết hắn."
Y cư nhiên thừa nhận, Lê Vi lửa giận công tâm, đứng dậy liền muốn liều mạng ngươi chết ta sống với y.
Thế nhưng y ngay tới việc đến gần Tô Băng cũng không làm được.
Tô Băng ôm lấy thi thể Tô Hàn, cúi đầu nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nhìn hắn từ góc độ này, cũng là lần cuối cùng.
Tô Băng cúi đầu, hạ xuống một nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn lên đôi môi tái nhợt của hắn: "Quên đi, quên hết tất cả đi nhé..."
Tô Băng ôm Tô Hàn rời đi, lúc đi xa khẽ nói với Lê Vi: "Ta sẽ làm cho hắn tỉnh lại, nhưng hắn sẽ quên mất ngươi, đừng để hắn nhớ tới những chuyện này."
*** Thế giới thứ sáu ***
Tô Hàn bị người đánh thức: "Tiểu Hàn, mau dậy đi nào, sắp muộn rồi đó."
Dậy? Muộn?
Đầu Tô Hàn có chút trống rỗng, chuyện gì đây?
Đúng lúc này cửa mở ra, một nam nhân trung niên khá anh tuấn đang thắt cà vạt: "Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng đã nấu xong rồi, con ăn xong rồi đi học, ba đi làm trước."
Tô Hàn há hốc mồm, có chút mờ mịt.
Nam nhân trung niên đi tới trước mặt hắn, xoa xoa quả đầu rối bù của hắn, mỉm cười nói: "Ngoan, buổi tối tan học ba sẽ đến đón con."
Ba?
Đến tận khi nam nhân trung niên rời đi, Tô Hàn mới hồi phục tinh thần, hắn xuống giường, nhìn chung quanh, vẫn còn có chút chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.
Thế giới mới?Không đúng.
Thế giới này quá non trẻ, Thượng giới chưa mở ra, hắn không thể nào tiến vào.
Như vậy rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tô Hàn chầm chậm rời giường đi đến trước gương, bên trong phản chiến lại chính là một thiếu niên hoàn toàn xa lạ.
Đây không phải dung mạo hắn quen thuộc, nhưng đây lại là hắn.
Tô Hàn chạm chạm vào mặt mình, nửa ngày mới khẽ gọi một tiếng trong thức hải: "Tô Băng?"
Không ai đáp lại hắn.
Cái tên Tô Băng này cư nhiên lại dựng tường chắn...
Hửm, hình như không đúng lắm.
Đây không giống kiểu đang dựng tượng chắn, mà ngược lại như là... trong thức hải chỉ còn lại mình hắn?
Tô Hàn cười khẽ, điều này sao có thể chứ?Tô Băng có thể đi đâu?
Tô Hàn tắm rửa, ra ngoài ăn bữa sáng, xem thời gian, hình như quả thực đến giờ phải đi học rồi.
Tóm lại cứ đi trước đã, yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
Tô Hàn ra cửa, thần thức khẽ quét qua, cơ bản đã hiểu rõ thiết lập.
Hắn là một học sinh cấp ba, sắp sửa phải đối mặt với một kì thi hung tàn có tên là thi tốt nghiệp, điều này rất quan trọng, có lẽ cũng ngang ngửa với lúc Trúc Cơ đại viên mãn sắp sửa Kết Đan.
Đại học tốt xấu cũng là Kết Đan tốt xấu, trực tiếp ảnh hưởng đến tu hành giai đoạn sau.
Tuy rằng Tô Hàn còn chưa rõ lắm tại sao mình lại biến thành một con gà còm "Trúc Cơ đại viên mãn",nhưng thôi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cứ xem thử liền sẽ rõ ràng.
Hắn đi ước chừng mười phút là đến trường học.
Vừa khít thời gian, người đến người đi, tất cả đều là những con gà còm "Trúc Cơ đại viên mãn" như hắn, các gà còm rất căm chỉ, trời vừa sáng đã bắt đầu tu luyện, phỏng chừng cơm cũng chưa ăn, đến cổng trường tùy tiện cầm một cái bánh rán hoa quả liền chạy vào phòng học.
Tô Hàn ăn điểm tâm, nhưng hắn có chút tò mò bánh rán hoa quả kia, thoạt nhìn có vẻ rất thơm, không biết ăn ngon không?
Bỏ đi, ích cốc đã cả trăm triệu năm rồi, đừng ham ăn như thế...
Nghĩ như vậy nhưng Tô đại lão vẫn dùng tiền mua một cái bánh rán hoa quả.
Ưm... mùi vị rất tuyệt, thơm thơm giòn giòn, thiên phú của người phàm trên phương diện mỹ thực quả là đỉnh cao.
Tô Hàn tâm tình không tồi đi vào lớp học, có bạn học chào hắn, hắn mỉm cười đáp lại, có lẽ là sắp đánh vào Kết Đan kỳ, cho nên các gà còm đều rất chăm chỉ, sau khi chào hỏi nhau xong thì lại bắt đầu so tài (đối đề) hai bên.
Tô Hàn ngồi vào vị trí, để túi sách xuống, hứng thú đánh giá phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tuy rằng còn chưa hiểu chuyện gì lắm, nhưng thỉnh thoảng có mấy vụ thế này cũng rất thú vị.
Mười phút sau, tiếng chuông vang lên, bắt đầu vào học.
Lúc cô giáo bước vào phòng học phía sau còn đi theo một cậu thiếu niên.
Thiếu niên đi vào, cô giáo nói: "Đây là bạn học mới của chúng ta, tên bạn ấy là Tô Băng."
Phòng học lập tức yên tĩnh, thoáng cái lặng ngắt như tờ!
Tô Hàn vừa nghe thấy cái tên này liền ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lập tức liền mắt đối mắt với y.
...Từ góc độ này nhìn gương mặt của mình, thật đúng là có hương vị khác.
Trong phòng học bắt đầu có người hít sâu: "Bạn ý cũng đẹp quá đi ha!"
"Đẹp đến không giống người á!"
"Ngũ quan này,làn da này, vóc người này, giá trị nhan sắt này có là minh tinh đỉnh nhất, photoshop một trăm lần cũng không đến được trình độ này đâu!"
Cô giáo hắng hắng giọng nói: "Trật tự trật tự."
Nhưng mà các học sinh thực sự không thể an tĩnh được.
Thực ra cô giáo cũng hơi có một chút kích động, mẹ ôi, tại sao có thể có người đpẹ đến như vậy chứ, người đẹp như vậy còn phân đến lớp của cô, quả thực là may mắn khủng khiếp.
Tô Hàn khẽ cười nhìn Tô Băng, trong lòng đã sáng tỏ.
Xem ra đây là ảo cảnh của Tô Băng.
Tuy rằng không biết tại sao Tô Băng lại muốn mở ra ảo cảnh chân thực vượt quá tưởng tượng như vậy, nhưng rất thú vị, hắn bằng lòng chơi đùa một lát với y.
Cô giáo nhìn chung quanh một lát, nói: "Tô Hàn, trước cứ để Tô Băng ngồi bên cạnh em nhé."
Chỗ ngồi bên cạnh trống không, cô giáo sẽ sắp xếp như vậy cũng rất bình thường.
Tô Hàn cười híp mắt nói: "Được ạ."
Tô Hàn và Tô Băng cứ như vậy mà thành bạn học kiêm bạn cùng bàn.
Thực ra chưa cần nói gì, Tô Hàn đã biết Tô Băng không nhớ gì cả.
Đây cũng bình thường, muốn mở ra một ảo cảnh chân thật như vậy, thì phải trả giá cao.
Có hai lựa chọn, hoặc là hư cấu một đoạn ký ức để mình dung nhập trong đó, hoặc là hoàn toàn phong ấn kí ức của mình, hoàn toàn chìm vào trong đó.
Hiển nhiên Tô Băng chọn cái sau, y quả là dứt khoát, trực tiếp quên hết luôn, còn thật sự cho rằng mình là một thiếu niên chuyển trường tới.
Tô Hàn lại cảm thấy rất thú vị, nhìn Tô Băng từ góc độ này, quả thực quá thú vị.
Bộ dạng của Tô Băng rất đẹp, nhưng thần thái vẫn lạnh lùng, người khác không dám đến gần y, càng không dám nói chuyện với y, nhưng Tô Hàn lại giao lưu với y rất bình thường, thậm chí đến trưa còn hẹn y cùng đi ăn cơm.
Tô Băng nhìn hắn, lúc lâu sau mới nói: "Được."
Tô Hàn thu dọn bàn học xong, đứng dậy ra ngoài, trên hành lang hắn nhìn thấy hai bạn học nữa tay trong tay, tâm tư khẽ động, bỗng nhiên có chút hiếu kỳ bàn tay ấm áp của Tô Băng.
Hai học sinh nam dắt tay nhau hình như có chút kỳ quái, nhưng mà... đây là Tô Băng, làm cái gì cũng chẳng sao cả.
Tô Hàn và Tô Băng ăn cơm xong, Tô Hàn nói: "Chúng ta không về phòng học, đi chỗ khác tìm nơi nào ăn đi?"
Tô Băng không thích nhiều người, có thể không về phòng học là tốt nhất. Vì vậy y đáp: "Ừm."
Hai người càng đi càng chệch, sau khi người ít đi, Tô Hàn rốt cuộc được đền bù mong muốn, cầm lấy tay Tô Băng.
Tô Băng chợt khựng lại, quay đầu nhìn hắn: "Cậu..."
Tô Hàn cười híp mắt: "Bàn tay cậu nóng quá."
Tô Băng nhìn hắn, nhìn một lúc sau mới không được tự nhiên rời tầm mắt, nhưng không rút tay ra.
Tô Hàn mừng khấp khởi, nắm được tay y vui cực kỳ, tay Tô Băng nóng hôi hổi, nhưng lại thon dài nhẵn mịn, khung xương cũng đẹp khỏi bàn, da cũng tốt...
Nghĩ như vậy, Tô Hàn lại có chút dở khóc dở cười, mình đúng là có bệnh, tay này không phải là tay của chính hắn à?
Mấy vạn năm trước cũng không cảm thấy tốt chỗ nào, sao đổi một góc độ khác nắm một chút lại cảm thấy tốt như vậy chứ.
Hay người tay trong tay tìm một chỗ ăn cơm.
Tô Hàn lại mua một cái bánh rán trái cây, nhưng đồ trong căng-tin ấy vậy mà lại không ngon bằng bên ngoài, hắn không được vui lắm.
Thức ăn của Tô Băng cực kỳ tiêu chuẩn, ba món ăn một món canh, mặn chay phối hợp, dinh dưỡng khỏe mạnh.
Y nhìn Tô Hàn nói: "Đừng cứ ăn cái này, không tốt cho thân thể."
Tô Hàn cảm thấy cái này thực sự không thể ăn, liền dứt khoát bỏ lại: "Vậy tớ không ăn." Nói xong hắn lại nói: "Tớ nhìn cậu ăn."
Chiếc đũa gắp thức ăn của Tô Băng khẽ khựng lại.
Tô Hàn nói: "Dáng vẻ cậu ăn cơm thật là đẹp." Hắn nói lời này là thật lòng thật dạ, trước đây cũng chưa từng thấy Tô Băng ăn cơm, hôm nay thấy, chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị, hơn nữa còn đẹp vô cùng.
Khóe miệng Tô Băng nhếch lên cực khẽ, y nói: "Tớ ăn không hết, cùng nhau ăn nhé."
Tô Hàn lập tức nói: "Được."
Tô Băng đang muốn kiếm một đôi đũa khác cho hắn, kết quả Tô Hàn đã nói: "Tớ muốn ăn cái này, gắp cho tớ được không?"
Hắn chỉ vào con tôm bóc kia.
Tô Băng giật mình.
Tô Hàn nghĩ lát lại nói: "Cậu cũng muốn ăn à?" Tôm bóc tổng cộng có hai con, Tô Băng tiếc à? Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Hàn rục rịch, thiếu niên Tô Băng thật là đáng yêu.
Tô Băng gắp một con tôm bóc nói: "Cậu muốn ăn thì ăn đi." Tuy nói như vậy, nhưng đũa của y cũng không hề di chuyển về phía Tô Hàn.
Tô Hàn cho rằng y vẫn còn đang tiếc, mau chóng tiến tới, cắn lấy con tôm.
Tay cầm đũa của Tô Băng run lên, y rủ mắt nhìn thiếu niên trước mắt, không chỉ lòng bàn tay nóng, ngay đến trái tim hình như cũng bị thiêu nóng luôn rồi.
Sau khi Tô Hàn ăn tôm bóc xong, nụ cười như mèo vừa trộm được cá: "Ngon quá."
Tô Băng ma xui quỷ khiến lại gắp một con tôm khác lên: "Muốn ăn nữa không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Bất cẩn cái chọc thủng trời
Ficción GeneralTác giả: Long Thất Thể loại: Ảo tưởng không gian, tu chân huyền huyễn, tiên hiệp tu chân, trọng sinh, tự công tự thụ, 1×1, HE Tình trạng bản gốc: Đã hoàn (78 chương chính văn + 11 chương phiên ngoại) Có một cơn gió thổi qua kéo theo người quay đầu l...