CHƯƠNG 36: LỜI GIẢI THÍCH

24 0 0
                                    

  Trên điện Sương Vân, Dịch Vân Lạc nằm ở trước án như thường ngày, tỉ mỉ lật xem thư tín của các môn phái đưa tới. Trả lời xong một phong thư, lấy tay bưng ly trà trên án, liền nhíu mày, trà đã lạnh.

-Tịch Nhi.

Hắn kêu một tiếng trong vô thức, muốn nàng đi lên đổi lại chén nóng, rồi lại lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, vì sao hắn đã quên, nàng đã đi xuống núi rèn luyện rồi.

Đặt ly trà xuống, chậm rãi đi ra đại điện, chắp tay đứng trong trúc đình. Ánh trăng chiếu thẳng vào người, kéo dài bóng dáng hắn trong đêm tối tĩnh mịch.

Trước đây hắn chưa bao giờ phát hiện, nhưng mấy năm nay có nàng bên cạnh hắn lải nhải không ngừng cả ngày đã thành thói quen, đột nhiên không có nàng, Sương Vân điện vì sao lại có vẻ quạnh quẽ như vậy?

Than nhẹ một tiếng, thần sắc trên mặt có chút thay đổi. Vẫn nghĩ chính mình vô tình, nhưng thực ra, hắn cũng có lúc cảm thấy thời gian thật tịch mịch.

Bỗng nhiên nhớ lại mấy ngày mình đi khỏi đây, mỗi khi trở về đều nhìn thấy nàng luôn luôn ngồi ở dưới cây đào, ngốc nghếch nhìn bầu trời xa xăm. Chỉ cần hắn vừa đáp xuống đất, nàng tựa như một con chim nhỏ hưng phấn, mỉm cười triển khai song chưởng nhào tới phía hắn.

Lúc đầu hắn có thể trốn, nhưng khi hắn ngẫu nhiên phát hiện mỗi lần mình vừa rời đi, nàng lại lập tức ngồi dưới gốc cây đó chờ hắn. Trong tim của hắn nổi lên chút đau lòng, đã sớm biết nàng thích dính lấy hắn, lúc cởi pháp chú kia cho nàng, không phải hắn cũng đã ngầm đồng ý sao?

Nhìn nàng lớn lên từng chút một, cảm giác như con của mình vậy, như cha và con gái giống người phàm, đi lại gần một ít, thân hơn một chút, vì sao không thể? Vì thế, hắn vẫn mặc kệ nàng thân thiết với mình, cho dù nàng đã từng nhẹ nhàng tiếp xúc cùng người khác khiến hắn không thích, lại một lần nữa chiều theo tính nàng.

Chỉ là...Cha và con gái? Hắn nhìn qua có già như vậy sao? Ngày hôm trước ở Nam Thiên môn nàng xưng hắn là cha, lúc nghe thấy, sao trong lòng hắn lại cảm thấy có chút không tự nhiên như vậy?

Xoay người, nhìn viện trống trải, bóng dáng nàng ở dưới cây đào múa kiếm lại dường như xuất hiện trước mắt. Dưới áng trăng, khuôn mặt lạnh lùng đẹp như tranh vẽ. Dịch Vân Lạc nhẹ nâng khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia lại một tia hiền hòa, như gió xuân tháng ba, ấm áp mà dịu dàng.

Ba tháng, có phải hơi lâu hay không? Có nên khiến cho nàng trở về sớm một chút hay không? Dù sao đại hội kiếm tiên, nàng không tham gia cũng không sao cả, kiếm pháp này, cũng chỉ là nàng muốn học, hắn mới dạy nàng.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày cho nàng đi hàng yêu trừ ma. Bảo hộ muôn dân là trách nhiệm quá nặng, ở trong mắt hắn nàng mãi mãi vẫn chỉ là một đứa nhỏ, hắn chỉ có thể làm hết sức mình, sao hắn nhẫn tâm cho nàng đi thừa thụ được.

Giúp nàng? Vừa nảy ra ý nghĩ này, Dịch Vân Lạc liền không nhịn được muốn nhìn xem nàng hiện giờ đang làm cái gì. Có lẽ, hắn có thể đi cùng nàng.

******

Cùng một lúc đó trong miếu nhỏ, một cô gái đang ôm tiểu hài tử đi vào trong, sau đó những người trong thôn không hẹn mà sắc mặt cùng trắng bệch.

Lệ Tam Sinh, Hoa Đào Kiếp (Mộng Lệ Hoa Lạc) - Lâm Tuyết LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ