Chap 8

6K 541 27
                                    

*RẦM*

-Aaaa... Mấy...mấy người làm gì vậy? Mau dừng lại đi!!!

Hwang Ami hoảng loạn nhìn đám người trước mặt, người cô hoàn toàn trở nên run rẩy vì sợ hãi.

Mới lúc nãy, sau khi có chuông tan học, cô đã đứng chờ JungKook tại cửa lớp mình như mọi khi. Bỗng dưng có một bạn nữ sinh đi đến nói với cô rằng Jeon JungKook đang đợi cô ở phía sau trường.

Ami thoáng đầu hơi nghi hoặc, nhưng cô nghĩ đến những lần JungKook cũng hay chơi trò bí mật tạo bất ngờ với cô, chẳng hạn như lần đầu anh tỏ tình ấy. Cô đành gạt phăng những mối lo ngại mà mở ra một tấm lòng vui vẻ, hào hứng đi theo cô bạn nữ sinh kia.

Đến được nơi, cô thoáng hoang mang khi nhìn thấy cô bạn nữ sinh kia vội vàng chạy đi với vẻ hốt hoảng, rồi sau đó nhìn quanh, Ami chợt nhận ra nơi này vắng vẻ hoang tàn vô cùng, nó hiu quạnh đến mức làm cô cảm thấy rùng mình. Nhưng cô vẫn khẽ cất giọng gọi với vẻ bất an

-JungKook! JungKook à! Anh có ở đây không vậy?

Không một lời nào đáp lại chỉ ngoài tiếng xào xạc của lá cây do gió lạnh thổi. Vài giây ngỡ ngàng vì khoảng trống không này, cô nhận ra có điều gì đó không đúng, song liền lập tức quay người muốn rời khỏi đây thật nhanh.

-Đi đâu mà vội vậy Hwang Ami!

Một đám nữ sinh đã đứng phía sau chặn đường đi của cô. Ami phút chốc có chút giật mình, nuốt ực nước miếng, cô cố gắng giữ bình tĩnh

-Tôi...tôi có việc gấp. Tôi cần phải đi.

Nói rồi cô vội luồn qua đám nữ sinh đó. Cứ tưởng là thoát, nhưng không, cô bị một người giật mạnh tay và đẩy bật cô trở về sau. Ami mất đà mà té ngã. Bọn họ cười cợt với nhau khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô. Họ chậm rãi tiến từng bước đến, họ tiến bấy nhiêu Ami liền chống tay lùi về sau bấy nhiêu.

Một trong số họ, người cầm đầu không ai khác là Do Eun Hee. Cô ta cầm trên tay một cây gậy gỗ dài, tiến bước nào, cô ta cầm gậy đập mạnh vào đống đồ được xếp ngay ngắn bên vách tường cho chúng đổ vỡ lúc đó.

Những âm thanh đỗ vỡ bỗng chốc vang lên thật lớn, chúng cứ dồn dập vào tai cô khiến cô hoảng loạn bịt tai lại, nước mắt đã ứa ra.

*RẦM...RẦM*

-Aaa... Mau dừng lại đi! Làm ơn!

Cô la lên cầu xin thảm thiết vô cùng. Nhưng tất cả điều đó chỉ làm cho Do Eun Hee cảm thấy thích thú hơn mà càng lấn lướt tạo ra nhiều âm thanh hỗn tạp man rợ hơn thôi.

Cứ như vậy hết một lúc, để cho Hwang Ami tinh thần phách lạc, khi đã chán, Eun Hee mới quăng cây gỗ sang một bên, từ từ tiến đến chỗ cô đang ngồi co rúm. Khụy người xuống, Eun Hee nhếch mép nhìn vẻ sợ hãi của cô. Bỗng dưng cô ta mạnh bạo lấy tay bóp chặt khuôn mặt Ami, khiến cô phải nhăn mặt đau đớn.

Ami cố gắng đẩy tay cô ta ra nhưng bất thành, Eun Hee càng lúc càng bóp chặt hơn đến mức mặt cô bây giờ bắt đầu chuyển màu. Cô khẽ nức nở vang xin

-Làm ơn...hức...hức... Buông tôi ra...Tôi chẳng có gây oán gì với các người cả.

Nghe cô nói Eun Hee cùng đám bạn bật cười.

Nợ DuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ