Ôm hai tấm hình trở về ngôi nhà, bây giờ tôi không còn ba mẹ bên cạnh nữa rồi. Bước vào ngồi nhà thân thương, khắp nhà đều là những tờ giấy niêm phong đóng mộc đỏ khiến cho tâm hồn tôi càng thêm trống rỗng hơn.
Có mơ cũng không ngờ, chỉ trong tíc tắc thì bây giờ tôi đã trở thành một kẻ không cha không mẹ, không người thân, và không còn cả nhà ở. Chỗ dựa duy nhất còn lại là JungKook nhưng có lẽ điều đó đã trở nên xa vời rồi, bây giờ cả hai chỉ còn là người dưng.
Đặt hai tấm hình ngay ngắn trên bàn ở phòng khách. Tôi chậm rãi bước từng bước lên lầu, vừa đi tôi vừa ngắm nghía thật kĩ từng thứ trong ngôi nhà này, tôi chỉ là đang thấy hối hận vì đã không biết trân quý nó hơn.
Vặn nắm cửa bước vào phòng, căn phòng quen thuộc mà tôi yêu quý, căn phòng gắn bó với tôi suốt những chặn đường ngắn ngủi. Có những thứ đẹp đẽ hoặc là những thứ tưởng chừng xấu xí nhất của con người tôi, hẳn là căn phòng này đều chứng kiến rõ. Nó hẳn đã chứng kiến tôi những đêm cười ngây dại vì những dòng tin nhắn của ai đó, nó hẳn đã chứng kiến lúc tôi mừng rỡ khi nhìn thấy bóng dáng ai mỗi sáng đều trực chờ trước cửa nhà. Và nó, cũng hẳn là nó đã thấy nhiều lần tôi phải rơi nước vì nỗi cô độc, buồn tủi...
Tôi đi khắp căn phòng, từng thứ tôi đi qua tay tôi đều chạm vào một cách lưu luyến. Và cho đến khi tôi dừng lại trước cái bàn gỗ. Trên chiếc bàn ấy tôi trưng biết bao tấm hình được đóng khung kĩ càng. Hình gia đình được vài tấm, và tất cả những tấm hình còn lại đều là hình của Jeon JungKook và tôi.
Ngày nào tôi cũng lau chùi những tấm hình ấy thật cẩn thận, tôi không muốn chúng bị bụi bẩn, tôi trân quý chúng hơn tất cả, vì chúng là thứ duy nhất lưu giữ lại những khoảnh khắc hạnh phúc giữa tôi và cậu.
Tay run nhẹ cầm lên một khung ảnh, nhìn nó tôi khẽ mĩm cười nhẹ nhưng cũng song song là sự nhói lên trong lòng.
Đây là tấm ảnh mà tôi thích nhất, là tấm ảnh kỉ niệm nhất của tôi và cậu. Trong tấm ảnh cậu khoát vai tôi, trên mặt cả hai thì dính đầy kem, nhưng vẫn cười rất tươi, cười đến tít cả mắt. Nhìn đi, chúng ta đã từng cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc đến như thế đấy, từng thân thiết và gần gũi đến như thế đấy!
Những hồi ức kéo về trong tâm trí tôi chỉ thông qua một bức ảnh. Bức ảnh ấy chính là lần đầu tiên tôi được tổ chức sinh nhật cùng bạn bè. Một bữa tiệc sinh nhật mà chỉ có riêng tôi và cậu, một chiếc bánh kem tự cậu ra tiệm tự tay trang trí, một chiếc máy ảnh mà cậu vừa được ba tặng cho nhờ vào thành tích học tập mà cậu cố gắng.
Cậu đã mang đến cho tôi những điều đầu tiên tuyệt như thế đấy!
Hàng nước mắt lại chảy dài hào cùng vào nụ cười chua xót, tay cầm chặt lấy khung ảnh đến mức run rẩy lên từng hồi, một mình tôi đứng ngây ngẩn khóc nấc lên như một đứa trẻ đã mất đi tất cả. Bật khóc thật lớn, bật khóc thật tha thương vì cô độc, vì mong muốn có ai đó nghe thấy mà bước đến vỗ dành. Nhưng chẳng có ai cả.
Tại sao lúc nào cũng như vậy? Tại sao lúc nào tôi cũng phải khóc vì cậu? Tại sao tôi lại đơn phương cậu chứ? Để bây giờ lúc nào cũng là tôi đau đớn, cũng là tôi cô đơn. Sao tôi phải luôn là một nữ phụ trong câu chuyện của cậu?

BẠN ĐANG ĐỌC
Nợ Duyên
FanfictionMọi người nghĩ thế nào nếu ta nhìn theo một góc cạnh khác của vai nữ phụ phản diện? Đa số chúng ta đều thấy họ thật đáng ghét nhưng có ai từng nghĩ rằng họ thật đáng thương không? Trên đời này cái gì cũng có nguyên nhân của nó và họ trở thành như v...