Tôi làm việc với G.C.F tính ra cũng đã được hơn 4 tháng. Việc lui tới trụ sở cũng không nhiều lắm, chỉ khi đoàn phim có cuộc thảo luận cần cân nhắc gì đó với diễn viên thì tôi mới được gọi đến. Mỗi lần đặt chân đến đây, tôi vừa hồi hộp cũng vừa có chút hào hứng mong chờ.
Tôi mong muốn một chút loáng thoáng nào đó có thể được nhìn thấy hình bóng cậu, dù chỉ là phớt qua thì phần nào đó cũng khiến lòng tôi có chút tia sáng.
Nhưng tôi lại chẳng bao giờ nhìn thấy cậu, dù chỉ là thoáng qua. Cùng chung một toà nhà, nhưng để chạm ánh mắt nhau thật khó! Chúng ta nghiệt ngã đến vậy sao?
----------------------------
Vẫn là gian phòng họp của đoàn phim như mọi khi, ánh sáng từ lớp cửa kính bên ngoài chiếu rọi vào căn phòng, một chiếc bàn dài được đặt ngay ngắn ở chính giữa. Những chiếc ghế quanh bàn bao giờ đã được lắp đầy bởi người.
Tôi ngồi một góc cuối dãy, vẻ mặt trầm tĩnh và lặng lẽ, không phát ra bất kì biểu hiện hay động thái nào, chỉ đơn giản là ngồi đó, ánh mắt cô độc nhìn ra phía ngoài cửa kính, nhìn vào khoảng hư không của bầu trời, nhìn đám mây chậm rãi trôi.
Lặng lẽ tách biệt đến mức khiến người ta cảm tưởng rằng tôi không hề thuộc về cõi này.
Lúc này những nhà sản xuất của bộ phim đã ngồi ngay ngắn tại vị trí đầu bàn để bắt đầu cuộc thảo luận. Họ nói gì đó về vấn đề của tin đồn của nam diễn viên chính gần đây, cư dân mạng liên tục phản hồi đến nhà sản xuất, đoàn phim khiến bọn họ rất rối não.
Họ nói thật nhiều làm tôi cảm thấy vô cùng phiền hà. Bản thân tôi chỉ là một diễn viên bình thường, nên đương nhiên cũng chả thể góp giọng gì vào mấy cuộc bàn luận của cấp trên. Thế sao ngay từ đầu lại bảo tất cả đến cuộc họp làm gì không biết, tốn thời gian!
Ở đây thật sự chẳng có gì thú vị cả, tôi thực sự muốn thoát đi đâu đó, hoặc là dùng thứ gì đó bịt mồm và trói tất cả lại. Họ đối với tôi quá ồn ào và phiền phức. Nhưng chỉ là những suy nghĩ nhất thời, tôi biết là mình không thể làm thế. Nếu có thực sự làm điều này, tôi chỉ muốn hành hạ một mình Hwang Ami.
Hôm nay cô ta không xuất hiện trong cuộc họp này, không có ai cho tôi hình thấy bộ dáng gượng gạo với ánh mắt lúc nào cũng căng thẳng đề phòng tôi. Chậc, thì ra đó là điều khiến tôi cảm thấy nhàm chán sao?
Khi cuộc họp kéo dài được gần nửa tiếng thì bỗng đột nhiên phải ngừng giữa chừng vì một cuốc điện thoại bất ngờ gọi đến của trợ lí. Cậu ta nghe máy rồi đột nhiên mặt vẻ như hoảng hốt xen phần phấn khích khiến mọi người hoang mang.
-Jeon Tổng sẽ xuống đây đó mọi người!
Lời thông báo nghe cứ như là một việc kinh thiên động địa khiến cả phòng bất chợt nháo nhào lên. Mấy người cấp trên thì như cứng người toát mồ hôi lạnh, còn mấy cô cấp dưới thì lại biểu hiện vô cùng phấn khích vì họ sẽ được gặp vị lãnh đạo tiêu soái ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nợ Duyên
FanfictionMọi người nghĩ thế nào nếu ta nhìn theo một góc cạnh khác của vai nữ phụ phản diện? Đa số chúng ta đều thấy họ thật đáng ghét nhưng có ai từng nghĩ rằng họ thật đáng thương không? Trên đời này cái gì cũng có nguyên nhân của nó và họ trở thành như v...