Barbara, cô bạn thân nhất của mẹ lái xe chở chúng tôi đến Meath, nơi chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Suốt đoạn đường, mẹ chẳng hề nói tiếng nào. Không một tiếng nào. Kể cả khi được hỏi. Giờ thì đến hỏi tôi cũng khó mà mở miệng nổi. Tôi bực dọc đến mức quát thẳng vào mặt mẹ trong xe, lúc ấy tôi còn cố gắng buộc bà phải đáp lời.
Chuyện xảy ra vì Barbara lạc đường. Bộ định hướng bằng vệ tinh trên chiếc BMW X5 của cô không nhận ra được địa chỉ cần tìm cho nên chúng tôi đành lái thẳng về thị trấn gần nhất mà nó có thể chỉ dẫn. Khi đến thị trấn, một nơi có tên gọi Ratoath, Barbara phải lái xe dựa theo óc phán đoán của chính mình thay vì trông cậy vào bộ định hướng trong chiếc SUV. Rõ ràng là đầu óc Barbara cũng chẳng hay hoạt động cho lắm. Sau mười phút lái dọc theo những con đường quê lác đác vài căn nhà và không có bảng chỉ đường, Barbara bắt đầu lo lắng. Chúng tôi đang đi trên những con đường "không tồn tại" theo như lời của bộ định vị vệ tinh. Lẽ ra tôi phải biết đó là điềm báo. Đã quen việc đi tới một nơi có thật chứ không phải dọc theo những con đường vô hình, Barbara bắt đầu mắc lỗi, lao ầm ầm qua những ngã tư, lấn sang phần đường bên kia một cách nguy hiểm. Tôi chỉ đến đây vài ba lần trong nhiều năm trời nên tôi cũng chẳng giúp được gì, nhưng kế hoạch như sau: tôi nhìn về phía bên trái và Barbara nhìn về phía bên phải để tìm những căn nhà ở rìa cổng lâu đài. Barbara có cằn nhằn tôi một lúc vì tôi không tập trung, nhưng nói thật, tôi có thể nhìn thấy là không có cánh cổng nào trong ít nhất một dặm đường, vì vậy có nhìn cũng chẳng để làm gì. Tôi cũng nói với cô như vậy. Đỉnh điểm là cô ấy quát lên "mịa kiếp", khi thấy rằng chúng tôi đang đi trên "những con đường mịa kiếp không tồn tại", mà không hiểu tại sao lại không có một "căn nhà mịa kiếp không có cánh cổng mịa kiếp" chứ. Thật lớn chuyện khi nghe từ mịa kiếp thốt ra từ miệng của Barbara, một con người coi vớ vẩn cũng là một từ chửi thề!
Mẹ chắc hẳn đã có thể giúp được chúng tôi nhưng bà chỉ ngồi ở ghế trước, nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười. Vì vậy, cố gắng để giải quyết vấn đề, tôi nghiêng người về phía trước và – thôi được rồi, hành động đó không đúng đắn mà cũng chẳng thông minh, nhưng tôi vẫn cứ làm – tôi hét vào tai mẹ, tiếng hét lớn nhất mà cổ họng của tôi có thể gào lên được. Mẹ giật bắn người vì sợ hãi, bịt tai lại và khi cơn sốc trôi qua, mẹ dùng cả hai bàn tay đập mạnh liên hồi vào đầu tôi cứ như tôi là một bầy ong vậy. Tôi bị đau thực sự. Mẹ kéo tóc tôi, cào tôi, tát tôi mà tôi không sao thoát khỏi tay bà. Barbara hốt hoảng tới mức phải dừng xe lại để gỡ tay của mẹ ra khỏi người tôi. Sau đó cô bước ra khỏi xe, đi qua đi lại ven lề đường và òa lên khóc. Tôi cũng khóc, đầu tôi đau nhói ở những nơi bị mẹ kéo tóc và cào cấu. Ở nơi tôi sống, một mái tóc xù ra như đống rơm được coi là thời thượng, nhưng mẹ đã phá hủy nó, mẹ làm tôi trông giống như người vừa mới thoát khỏi trại tâm thần vậy. Chúng tôi để mặc mẹ trong xe, mẹ ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng về phía trước với vẻ tức giận.
"Lại đây nào cưng," Barbara nói giữa hai làn nước mắt, và chìa tay về phía tôi.
Tôi không cần được mời lần thứ hai. Tôi khao khát được ôm vào lòng. Ngay cả khi mẹ còn khỏe, bà cũng không phải là một người ưa ôm ấp. Mẹ gầy nhom, luôn ăn kiêng, mối quan hệ giữa bà và thức ăn chẳng khác gì mối quan hệ giữa bà và ba. Yêu đấy nhưng đa số thời gian thì không cần, bởi mẹ cảm thấy nó không tốt cho sức khỏe; tôi biết điều này bởi vì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và một người bạn lúc 4 giờ sáng, sau khi quay về từ bữa ăn trưa của các quý bà. Về chuyện ôm ấp, tôi cho rằng chẳng qua mẹ chỉ thấy lúng túng khi có ai đó ở gần sát mình. Mẹ không phải là một người dễ chịu nên bà cũng không thể đem lại sự dễ chịu cho người khác. Cũng như bạn không thể khuyên người khác trừ phi bạn có sẵn những lời khuyên trong đầu. Tôi không cho rằng đó là vì mẹ là người nhẫn tâm. Tôi không bao giờ cảm thấy mẹ là người nhẫn tâm. Ừ thì có lẽ tôi cũng cảm thấy thế vài ba lần gì đó.