Đúng lúc tôi đi tới cuối lối đi, Rosaleen vùng ra từ sau chỗ ngoặt để chặn đường. Chắc hẳn bà ta đã đi qua cửa trước. Bà với tay ra chộp lấy cánh tay tôi, nhưng tôi chỉ suýt soát tầm với của bà, móng tay bà bấm vào da tôi khi bà chộp lấy tay tôi rồi cố bám chặt. Tôi kêu thét lên và quay sang Weseley.
"Theo tôi," anh nói, quay người chạy.
Tôi cũng chạy nhưng đột ngột bị giật ngược ra sau, cổ đau nhói khi mợ túm lấy tóc tôi, cố lôi tôi trở lại. Tôi vung cùi chỏ thúc thật mạnh vào bụng bà, vậy là bà buông tôi ra. Bất chấp cách bà cư xử với tôi một giờ vừa qua, tôi vẫn cảm thấy áy náy và dừng lại để nhìn xem bà có sao không. Mợ cúi gập người lại, nhăn mặt.
"Tamara, đi thôi!" Weseley hét lên.
Nhưng tôi không thể, làm thế thật lố bịch. Tôi không hiểu vì sao chúng tôi đánh lộn, tại sao mợ nổi giận với tôi. Khi tôi lại gần, mợ ngẩng lên, vung cánh tay phải ra sau và tát thật mạnh lên mặt tôi. Tôi cảm giác rát bỏng thật lâu sau khi bàn tay bà đã rời khỏi mặt mình. Weseley kéo tôi, vậy là tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ chạy.
Chúng tôi chạy qua khu vườn đằng sau, ngang qua khu nhà kho kiêm nhà xưởng ngăn cách cuộc sống hàng ngày khỏi khu vườn thủy tinh bí mật. Khi tới đó, tôi mới nhận ra gió đã thổi mạnh lên đến thế nào. Gió thổi ào ào, tóc tôi bay tung rối bời, vờn quanh mặt tôi một cách cuồng loạn, đôi lúc làm tôi không nhìn thấy cái gì, đôi khi nhét một mớ vào miệng tôi. Weseley nắm chặt lấy một bàn tay tôi, thế nên tôi cần đến cánh tay còn lại để giữ thăng bằng trong khi chúng tôi chạy qua bãi cỏ dính nhằng lấy mỗi bước chân, vì thế tôi không thể vuốt tóc khỏi mặt. Những miếng thủy tinh đang quay mòng mòng rối loạn trong gió, đưa tới đưa lui không theo nhịp điệu nào nên rất khó có thể phán đoán liệu chúng có bay vào mặt khi chúng tôi băng qua hay không. Thật khó có thể chạy lách qua và cố gắng không bị những cạnh sắc của chúng cứa phải.
Tôi bám chặt lấy tay Weseley và chỉ nhớ mình đã nghĩ, "Đừng buông ra, đừng buông ra." Thỉnh thoảng anh ta lại quay sang để đảm bảo tôi vẫn còn đó, cho dù bàn tay anh ta đang siết chặt quanh bàn tay tôi đến mức như bóp nát các ngón tay. Tôi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trên khuôn mặt, nỗi kinh hoàng trong đôi mắt anh. Chúng tôi đang cùng dấn thân vào chuyện này, và tôi chưa bao giờ cảm thấy biết ơn vì có một người bạn đến thế. Chúng tôi cúi gập người dưới các hàng thủy tinh quay mòng mòng và tìm đường tới mép vườn. Weseley bắt đầu tìm cách để chúng tôi leo tường. Tôi đứng đó quan sát xung quanh, cảm thấy hai cánh tay đau rát khi những vết cắt trên cánh tay tôi, và có thể cả trên mặt nữa, bắt đầu rỉ máu và luồng khí lạnh lướt qua chúng. Tôi nhìn thấy Rosaleen nhanh chóng xuất hiện ở nhà xưởng và đưa mắt nhìn quanh vườn tìm kiếm chúng tôi. Mắt chúng tôi gặp nhau. Mợ lao tới.
Weseley hối hả xếp các thùng gỗ và các khối bê tông chồng lên nhau, chất cao lên để chúng tôi có thể leo qua tường. Anh trèo lên và cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh tường.
"Tamara lên ngay đi. Tôi sẽ kéo cô lên."
Anh ôm eo tôi kéo lên, và tôi loay hoay đẩy người mình lên, hai khuỷu tay để trần cọ lên bê tông, hai đầu gối thúc vào tường, nhưng cuối cùng tôi cũng leo lên được. Tôi nhảy xuống đất ở phía bên kia, cơn đau dội lên từ mắt cá rồi chạy lan khắp chân tôi. Weseley ở ngay sau tôi. Anh lại nắm tay tôi. Và chúng tôi lại chạy.