Chương 12: Không tránh khỏi

2 0 0
                                    

  Tôi cho rằng việc tôi mơ thấy giấc mơ đêm hôm đó là không thể tránh khỏi.

Tôi nằm trên giường, buộc mình chìm vào giấc ngủ, nhưng trớ trêu thay, tâm trí tôi cứ loanh quanh mãi với những dòng nhật ký tôi đọc trong lâu đài trước khi chúng bị xóa đi nhường chỗ cho những dòng tiếp theo. Rất may là tôi đã đọc quá nhiều lần trước khi các dòng chữ biến mất và mục tiếp theo xuất hiện nên tôi gần như đã thuộc nằm lòng. Mọi điều tôi đọc đều trở thành hiện thực trong ngày hôm đó. Tôi tự hỏi liệu ngày mai có diễn ra như những lời tiên đoán siêu nhiên đó không, liệu mọi việc có bị vạch trần như trò đùa độc ác của ai đó không, hay liệu xơ Ignatius có nói đúng không, và liệu những dòng qua quýt vào đêm muộn của một kẻ mộng du có tự lộ rõ bản chất chúng đơn thuần chỉ là những lời lảm nhảm vô dụng không.

Tôi từng nghe về những điều người ta làm khi đang ngủ. Giật đùng đùng như động kinh, thực hiện những hành vi tình dục kỳ cục, giặt giũ hay thậm chí giết người, còn gọi là mộng du sát nhân. Có vài vụ án đình đám trong đó người ta phạm tội giết người rồi đổ lỗi cho mộng du. Hai trong số đó được tha bổng và bị buộc phải ngủ một mình sau cánh cửa khóa kín. Tôi không biết đó có phải là điều tôi thu được từ một trong những bộ phim phóng sự Mae từng xem không hay đó là một tập phim của Perry Mason có tựa "Vụ án về cháu gái của kẻ mộng du". Dù sao thì nếu tất cả những điều đó có thể xảy ra, tôi cho rằng tôi hoàn toàn có thể viết nhật ký trong khi ngủ, và trong khi viết, tôi đã dự đoán trước tương lai.

Tôi tin vào lời bào chữa về mộng du sát nhân hơn.

Biết được giấc mơ sắp tới, à, theo tiên đoán của Tamara Ngày Mai, đầu óc tôi quay vòng vòng cố tìm cách thay đổi giấc mơ, nghĩ cách ngăn không cho ba trở thành thầy giáo tiếng Anh của tôi và giữ ông lại bên cạnh để chúng tôi có thể thực sự nói chuyện với nhau. Tôi cố nhớ một mật hiệu mà chỉ mình ba mới hiểu tôi đang nói gì và bằng cách nào đó gọi ông từ cõi chết để kết nối với tôi. Bị ám ảnh trầm trọng, tôi không thể không mơ chính xác những điều mình đã viết, việc mặt ba tôi biến thành mặt giáo viên tiếng Anh, rồi trường tôi chuyển sang Mỹ mà tôi chẳng nói được tiếng bên ấy, rồi chúng tôi sống trên một con thuyền. Điểm khác biệt duy nhất là tôi cứ bị đám học trò yêu cầu đứng lên hát, vài người trong đó là diễn viên bộ phim High School Musical, và khi tôi cố mở miệng, chẳng âm thanh nào phát ra vì bệnh viêm thanh quản. Chẳng ai tin tôi cả vì trước đó tôi từng nói dối như vậy.

Một điểm khác biệt nữa còn đáng ngại hơn là chiếc thuyền tôi đang sống, có hình dáng từa tựa như chiếc thuyền gỗ của Noah, chất đầy nhóc người như hàng triệu con ong trong tổ. Khói cứ tuồn vào hành lang nhưng chẳng ai ngoại trừ tôi để ý tới, và họ cứ tiếp tục ăn uống, ngồi trong phòng tiệc dài và không ngừng tọng thức ăn vào miệng, giống như phim Harry Potter vậy, trong khi khói đã tràn ngập các phòng. Tôi là người duy nhất nhìn thấy khói nhưng chẳng ai nghe tôi vì bệnh viêm thanh quản làm tôi chẳng thốt được tiếng nào. Tôi nhớ đến câu chuyện chú bé chăn cừu và con chó sói.

Bạn có thể cho rằng quyển nhật ký đã nói đúng, hay một đầu óc hoài nghi hơn sẽ nghĩ rằng vì tôi bị ám ảnh bởi những chi tiết về giấc mơ đã được viết ra, tôi không thể không tự ép mình mơ giấc mơ đó. Nhưng đúng như dự báo, tôi tỉnh dậy với tiếng Rosaleen làm rơi nồi xuống sàn kèm theo một tiếng thét.

Nhật Ký Ngày Mai - Cecelia AhernNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ