Chương 6: Xe buýt chở sách

5 0 0
                                    

  Phòng bếp đã được dọn dẹp và lau rửa sạch sẽ; không có chỗ nào chưa được chùi đến bóng loáng, và tôi là thứ duy nhất chưa được cất lên kệ.

Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào lại lau chùi với tinh thần phấn chấn và quả quyết như thế, cứ như cả cuộc đời mình phụ thuộc vào việc dọn dẹp vậy. Rosaleen xắn tay áo, mồ hôi nhễ nhại, bắp tay rắn chắc đến kinh ngạc, mợ cặm cụi lau chùi, xóa sạch mọi dấu vết của sự sống từng tồn tại trong căn bếp. Thế là tôi ngồi đó say sưa quan sát mợ, không khỏi cảm thấy có chút thương hại bề trên trước công việc lau chùi đánh bóng hùng hục mà chẳng cần thiết tí nào.

Mợ ra khỏi nhà mang theo một lô bánh mì màu nâu vừa nướng, mùi bánh thơm ngào ngạt khiến khứu giác và cái bao tử đã đầy căng của tôi sướng mê tơi. Tôi theo dõi mợ từ cửa sổ phòng khách đằng trước, mợ rảo bước băng qua đường, xăm xăm đi chẳng chút nữ tính tới thẳng đến căn nhà gỗ một tầng. Tôi đứng đợi bên cửa sổ, tò mò muốn xem ai sẽ mở cửa, nhưng mợ đã đi vòng ra đằng sau làm tôi mất hết cả hứng.

Nhân cơ hội đó, tôi đi lang thang tham quan căn nhà mà không bị Rosaleen tò tò đi theo và giải thích lịch sử đằng sau tất cả mọi thứ mà mắt tôi lướt qua, mợ đã hành hạ tôi suốt cả buổi sáng nay như thế đó.

"Ồ, đó là tủ buýp phê. Gỗ sồi đấy. Một cây sồi bị bật gốc vào một mùa đông nọ, sấm sét ầm ầm, bọn mợ mất điện mấy ngày trời. Arthur không thể làm gì, mợ muốn nói tới cây sồi ấy, chứ không phải chuyện mất điện, về sau lại có điện." Cười khúc khích. "Cậu làm cái tủ buýp phê này từ cây sồi đó. Để chứa đồ thì tuyệt vời. Mary, nhà ở bưu điện cuối đường, cháu sẽ sớm gặp cô ấy thôi, mê tít nó nên nhờ Arthur làm cho một cái. Chị gái của cô ấy ở Carlow có lẽ giờ cũng cần một cái."

"Cơ hội làm ăn tốt cho cậu Arthur," tôi mỉm cười.

"Ồ không," Rosaleen nhìn tôi như thể tôi báng bổ thánh thần. "Đó là sở thích của Arthur thôi. Và ông ấy muốn giúp đỡ Mary. Đương nhiên ông ấy sẽ không tính tiền. Đây không phải trò moi tiền."

"Không phải moi tiền, đó là một công việc làm ăn. Làm thế chẳng có gì sai cả," tôi giải thích. "Thật vui khi người ta thích tác phẩm của Arthur nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy nên làm miễn phí cho bất kỳ ai. Cháu chắc rằng Mary cũng thích tủ buýp phê ở cửa hàng Ikea nhưng cô ấy sẽ không đòi một cái tủ miễn phí trong đó phải không mợ?"

Rosaleen tặc lưỡi tỏ vẻ không tán thành. Nghe những lời mình thốt ra, tôi cảm thấy mình nói chuyện y hệt như ba. Dẫu tôi luôn ghét tính cách coi mọi thứ là cơ hội làm ăn của ông, trong lòng tôi chợt thấy ấm áp. Hồi còn nhỏ, khi tôi đem tranh vẽ từ trường về, ba nghĩ ngay rằng tôi có thể là một họa sĩ, nhưng chỉ là loại họa sĩ có tác phẩm đáng giá triệu đô. Nếu tôi hăng máu tranh cãi, tôi đột nhiên biến thành một luật sư tiềm năng, nhưng chỉ là loại luật sư đòi hỏi lương mấy trăm đô một giờ. Tôi có giọng hát tốt và đột nhiên tôi nên đi thu âm ở studio của bạn ba và sẽ trở thành một phát hiện mới của ngành giải trí. Ba không làm thế với riêng tôi, ba cư xử như vậy với mọi thứ xung quanh. Đối với ba, cuộc đời đầy ắp những cơ hội, tôi không cho đó là điều xấu nhưng tôi nghĩ ba muốn chiếm hữu tất cả vì những lí do sai lầm. Ba không đam mê nghệ thuật, ông cũng không quan tâm đến chuyện giúp đỡ người dân của giới luật sư, ông thậm chí không quan tâm đến giọng hát của tôi. Tất cả chỉ nhằm để kiếm thêm tiền. Và vì vậy, tôi cho rằng chính việc mất sạch tiền đã giết chết ba. Thuốc và rượu whisky chỉ là những cây đinh đóng thêm vào cỗ quan tài.

Nhật Ký Ngày Mai - Cecelia AhernNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ