Tôi chỉ ngủ được rất ít tối hôm đó, cứ lăn lộn trằn trọc hoài, cảm thấy quá nóng và đá tung chăn ra, rồi lại thấy quá lạnh và kéo chăn đắp lên người, thò một chân rồi lại thò một tay ra, vẫn chẳng có cách gì khiến tôi thoải mái, tôi chịu không tài nào tìm ra được một tư thế giúp mình khoan khoái. Tôi đánh bạo xuống dưới nhà lần vào bếp để gọi điện cho Weseley về đoạn nhật ký. Tôi không dùng cầu thang, thay vào đó tôi làm thầy dạy thể dục của mình tự hào bằng cách leo qua lan can rồi nhẹ nhàng hạ xuống sàn đá. Nói tóm lại, tôi đã làm rất tốt để không phát ra tiếng động nào, ấy thế nhưng đúng lúc tôi đưa tay cầm lấy điện thoại trong bếp, Rosaleen xuất hiện bên khung cửa trong một chiếc váy ngủ chắc phải có niên đại từ thế kỷ 19, dài chấm sàn, che kín hai bàn chân, làm cho mợ giống như đang trôi bồng bềnh trong đó chẳng khác gì một bóng ma.
"Rosaleen," tôi nhảy dựng lên.
"Cháu đang làm gì thế?" bà thì thào.
"Cháu đang kiếm cốc nước. Cháu thấy khát."
"Để mợ lấy cho cháu."
"Không," tôi gắt. "Cháu có thể làm được. Cảm ơn mợ. Mợ về giường đi."
"Mợ sẽ ngồi cùng cháu trong khi cháu..."
"Không, Rosaleen," tôi lên giọng. "Mợ cần dành cho cháu không gian sống, làm ơn đi. Cháu chỉ muốn một cốc nước thôi, sau đó cháu sẽ trở lại giường."
"Được rồi, được rồi," mợ giơ hai tay lên ra bộ chịu thua. "Chúc cháu ngủ ngon."
Tôi chờ nghe thấy tiếng răng rắc trên các bậc thang. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng của mợ đóng lại, tiếng bước chân mợ trong phòng ngủ, rồi tiếng lò xo trên giường mợ cọt kẹt. Tôi hối hả lao tới bên điện thoại, bấm số Weseley. Anh ta nhấc máy chỉ sau nửa hồi chuông.
"Chào, Nancy Drew."
"Chào," tôi thì thào, lạnh cứng người, đột nhiên cảm thấy không chắc chắn chút nào về điều mình đang làm.
"Thế nào, cô đọc quyển nhật ký chưa?"
Tôi tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho hay tôi không nên nói cho anh ta biết. Tôi lắng nghe thật kỹ âm điệu của anh ta, có phải anh ta đang giễu tôi không? Hay anh ta đang dắt mũi tôi? Liệu có phải tôi đang nói ra loa ngoài trong một căn phòng đông kín đám bạn quê một cục của anh ta – bạn biết đấy, đó đúng là điều tôi sẽ làm nếu một con gà ngớ ngẩn nào đó vừa chuyển tới sống tại khu vực của tôi lại không mời mà đến xông vào bữa tiệc của tôi và bắt đầu tuôn ra đủ lời nhảm nhí về một quyển nhật ký biết tiên tri.
"Tamara?" anh ta hỏi, và tôi không thể nghe thấy âm điệu nào, không có thứ gì khiến tôi đổi ý.
"Vâng, tôi đây," tôi thì thầm.
"Cô đã đọc quyển nhật ký chưa?"
"Rồi," tôi cố căng óc ra nghĩ. Tôi có thể nói với anh ta tôi đã đùa, rằng đó chỉ là một trò đùa vui nhộn khác, giống như câu chuyện ba tôi chết. Ôi, hẳn chúng tôi sẽ cười một trận ra trò.
"Và? Thôi nào? Nói tiếp đi, cô đã làm tôi phải đợi đến tận 1 giờ đêm," anh ta bật cười. "Tôi đã cố đoán ra đủ thứ. Liệu có trận động đất nào sắp xảy ra không? Có số trúng lô tô không? Hay thứ gì đó có thể giúp chúng ta kiếm ra tiền?"