Chương 13: Tòa lâu đài ồn ã

3 0 0
                                    

  Tôi gập quyển nhật ký lại, cảm thấy sôi lên vì ngày mai. Có quá nhiều thứ phải lên kế hoạch. Trong khi tôi nằm trên giường, lướt qua tất cả những việc phải làm trong quãng thời gian ngắn ngủi mình có vào ngày mai. Biết rõ Rosaleen và Arthur mãi đến một giờ mới quay về, điều đó chẳng giúp tôi thư thái được là bao. Đó là một buổi đêm tháng Bảy ẩm sì. Đêm nay trời sẽ nổi bão, hoặc mai sẽ là một ngày nóng như thiêu. Tôi mở cửa sổ phòng ngủ ra, mong chờ một làn gió mát lành và hất tung chăn qua một bên. Tôi nằm dưới ánh trăng xanh nhàn nhạt, ngắm nhìn bầu trời tối đen chi chít sao.

Trong lúc lắng nghe màn đêm tĩnh lặng, tôi chợt nghe thấy tiếng cú kêu, chốc chốc tiếng của một con cừu hay bò kêu gọi sự chú ý, những thanh âm của đêm nông thôn giờ đã trở nên quen thuộc với tôi bồng bềnh trôi vào căn phòng. Thỉnh thoảng, một làn gió nhẹ hây hẩy thổi tới, và mỗi lần như thế, tôi lại nghe thấy lá trên các tán cây khẽ xào xạc, cả chúng cũng biết ơn làn gió mát lành. Cuối cùng, tôi cảm thấy gai gai lạnh nên vươn tay ra đóng cửa sổ thì nhận ra những âm thanh nãy giờ mình vẫn nghĩ là tiếng chim kêu kỳ thực lại là những giọng nói từ xa vọng lại. Ở miền đồng quê này, ai biết những âm thanh đó có thể vọng đi được bao xa, song khi lắng tai nghe lần nữa, tôi nhận ra rõ ràng tiếng trò chuyện lúc to lúc nhỏ và tiếng cười bất chợt, có thể cả tiếng nhạc nữa và rồi tất cả lại chìm trong im lặng khi gió thôi không đưa âm thanh lại nữa. Nó vọng tới từ phía lâu đài.

Lúc này đã 12 giờ 5 phút đêm. Tôi khoác bộ đồ thể thao rồi xỏ chân vào đôi giày chạy, sàn nhà kêu cót két dưới chân trong lúc tôi nhón chân đi thật khẽ. Mỗi lần nó kêu cót két, tôi lại đứng sững như hóa đá, chờ đợi người khổng lồ đang ngủ tỉnh giấc vào bất kỳ lúc nào. Tôi dịch cái ghế ra khỏi cửa phòng ngủ, cửa mở thật nhẹ. Sẽ là một kỳ tích nếu tôi có thể xuống được dưới nhà và ra khỏi cửa trước mà không đánh động gì đến chủ nhà. Tôi nghe thấy tiếng Rosaleen ho nên dừng lại, rồi lập tức đóng cửa lại. Mợ không bao giờ ho ban đêm, tôi coi tiếng ho đó là một lời cảnh báo.

Tôi leo lên giường để tránh phải bước đi trên những tấm ván ọp ẹp, rồi bò lồm cồm trên đệm để tới bên cửa sổ. Đó là một tấm đệm lò xo cũ mèm và cũng phát ra tiếng động, song ít nhất nghe nó cũng chính đáng, như thể tôi đang trở mình vậy. Tôi lấy đèn bấm từ ngăn kéo bàn cạnh giường ra, rồi đẩy cửa sổ mở rộng hơn. Cỡ người tôi có thể chui lọt qua cửa mà không gặp rắc rối nào. Phòng ngủ của tôi nằm ngay trên hiên trước, và cho dù mái khá dốc, nếu tập trung hết mức tôi có thể đặt chân xuống đó. Ở trên mái rồi thì leo xuống hàng rào ở trên hiên và nhảy xuống đất tương đối dễ dàng. Dễ như ăn kẹo.

Đột nhiên cửa phòng ngủ của Rosaleen và Arthur bật mở, và tiếng bước chân hối hả vọng tới từ hành lang. Tôi nhào trở lại giường và kéo chăn trùm kín mít từ đầu đến chân, đảm bảo sao cho cả bộ đồ thể thao, đôi giày chạy lẫn cây đèn bấm đều được che kín. Tôi nhắm tịt hai mắt lại vừa đúng lúc cửa phòng tôi mở ra. Cửa sổ đang mở rộng, và với đôi tai thính nhạy của tôi, những giọng nói từ xa vọng lại dường như lớn đến mức tôi đoan chắc dự tính của mình đã lộ bem.

Tim tôi đập thình thình trong lồng ngực khi có người đột ngột xuất hiện trong phòng mình. Ván sàn kêu cót két, từng tấm một, khi bóng người nọ bước tới gần tôi hơn. Là Rosaleen. Tôi nhận ra qua cách mợ nín thở, qua mùi hương tôi ngửi thấy. Tôi không biết mợ đang làm gì, tiếng cót két im bặt cho tôi biết mợ đang đứng im. Quan sát. Quan sát tôi.

Nhật Ký Ngày Mai - Cecelia AhernNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ