Sáng hôm sau, tôi quyết định dùng bữa sáng với mẹ trong phòng bà. Điều này có vẻ khiến Rosaleen lo lắng, mợ lảng vảng trong phòng mẹ lâu hơn bình thường, xê dịch đồ đạc, đặt bàn cho chúng tôi ngay trước cửa sổ, vén màn, mở cửa sổ, hơi khép lại một chút, mở hé ra thêm một chút, hỏi xem tôi có thấy gió quá mạnh không.
"Rosaleen, xin mợ đấy," tôi nhẹ nhàng nói.
"Ừ được rồi, bé con," mợ đáp nhưng tay vẫn lúi húi dọn giường, đập đập gối rồi nhét vào chăn, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu mợ liếm tấm khăn lót trước khi phủ lên chăn như thể đang niêm phong một bì thư.
"Mợ không cần động tay đâu, ăn sáng xong cháu sẽ dọn giường sau," tôi nói, "mợ xuống nhà với cậu Arthur đi, cháu chắc là cậu ấy sẽ muốn gặp mợ trước khi đi làm đấy."
"Phần ăn trưa của cậu đã được để sẵn trên kệ rồi, cậu biết chỗ mà," mợ tiếp tục vuốt phẳng giường chiếu, nếu có gì không ổn, mợ sẽ làm lại từ đầu.
"Rosaleen," tôi lặp lại một cách nhẹ nhàng.
Dẫu tôi biết mợ chẳng muốn làm vậy nhưng mợ vẫn liếc mắt nhìn qua tôi. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mợ biết là tôi đã biết tỏng tong tong ý đồ của mợ, nhưng mợ chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đầy thách thức. Mợ không nghĩ tôi dám nói thẳng ra. Tôi nuốt nước bọt.
"Nếu mợ không phiền, cháu muốn ở riêng một chút với mẹ. Chỉ riêng 2 mẹ coi thôi, đi mà mợ." Thế đấy, tôi đã lên tiếng, Tamara Trưởng Thành đã dám nói thẳng suy nghĩ của mình. Nhưng theo sau câu nói của tôi là vẻ mặt tổn thương của mợ, chiếc gối được chầm chậm thả rơi xuống giường, rồi một tiếng thì thào vang lên, "Được rồi."
Tôi chẳng thấy mình làm gì sai cả.
Cuối cùng mợ cũng rời khỏi phòng và tôi im lặng một thoáng. Không nghe thấy tiếng kẽo kẹt của bậc cầu thang, tôi biết mợ vẫn đang đứng ngoài cửa. Lắng nghe, canh chừng, bảo vệ hay giam giữ chúng tôi, tôi không dám chắc. Điều gì khiến mợ e ngại đến thế?
Thay vì tìm cách buộc mẹ lên tiếng như tôi hay làm suốt tháng vừa qua, tôi quyết định chấm dứt tấn công sự im lặng của mẹ. Thay vào đó, tôi kiên nhẫn ngồi bên cạnh bà, sự yên lặng dường như làm mẹ thoải mái hơn. Thỉnh thoảng tôi đưa một miếng trái cây cho mẹ, mẹ cầm lấy và nhấm nháp. Tôi quan sát gương mặt mẹ, nét mặt say sưa, như thể mẹ đang xem một cảnh tượng tuyệt vời nào đó ở vườn sau mà tôi không tài nào nhìn thấy. Lông mày mẹ hết nhướng lên rồi lại cụp xuống như thể mẹ đang phản ứng lại trước lời nói của một ai đó, đôi môi mẹ cong lại trong một nụ cười e lệ như thể mẹ đang nhớ lại một bí mật thuở xưa. Khuôn mặt mẹ ẩn giấu hàng nghìn bí mật.
Ở bên cạnh mẹ hôi lâu, tôi hôn lên trán mẹ rồi rời khỏi phòng. Cuốn nhật ký từng được tôi ôm trước ngực đầy tự hào giờ được giấu kỹ dưới chiếc áo len đan. Tôi cảm thấy như mình đang chạy đi đâu đó để giấu một bí mật to lớn. Tôi cũng có chút mắc cỡ, phải thừa nhận là vậy. Đám bạn tôi và tôi không có thói quen viết nhật ký. Chúng tôi còn không viết thư cho nhau nữa là. Chúng tôi giữ liên lạc với nhau qua Twitter và Facebook, đăng những bức ảnh chụp chung vào kỷ nghỉ, hay những tối đi chơi, những lần thử quần áo ở phòng thay đồ rồi góp ý cho nhau. Chúng tôi nhắn tin không ngớt, email những câu chuyện ngồi lê đôi mách, chuyền cho nhau những mẩu email buồn cười, nhưng tất cả chỉ là những thứ rỗng tuếch bề ngoài. Chúng tôi nói về những điều có thể nhìn, những vật có thể chạm, không gì khác sâu sắc hơn. Không có tí cảm xúc nào.