Cho dù hai năm trước, ngôi nhà của chúng tôi ở Killiney có thể trị giá bộn tiền, đến tám triệu euro, hiện giờ nó đã bị rao bán với giá chỉ bẳng nửa chừng đó. Tôi biết ngôi nhà đáng giá bao nhiêu vào hai năm trước vì ba vẫn thường xuyên cho định giá nó. Mỗi lần kết quả định giá mới được thông báo, ông lại lấy một chai vang ngon của mình từ dưới tầng hầm lên, và ba đã bước lên khỏi tầng hầm căn nhà tám triệu euro của ông cùng một chai Chateau Latour đáng giá 450 euro để chia sẻ cùng người vợ có thân hình hoàn hảo như người mẫu và cô con gái vị thành niên hoàn toàn bị mất cân bằng hormone của ông.
Tôi không bực với ba về thành công của ông, tôi không phải loại người đó, và không chỉ vì thành công của ông đương nhiên cũng là thành công của chúng tôi - và thật mỉa mai, cả những thất bại của ông cũng trở thành của chúng tôi luôn - mà còn vì ông làm việc cần cù, từ sáng sớm đến tối mịt, cả vào dịp cuối tuần. Ông để tâm tới những gì ông làm, đều đặn đóng góp cho các quỹ từ thiện, chuyện ông làm điều đó trong bộ đồ dạ tiệc trước mặt những chiếc máy ảnh đang chụp lia lịa hay với cánh tay giơ cao trong một buổi đấu giá từ thiện hoàn toàn không quan trọng. Ông cho đi, và đó mới là điều đáng nói. Chẳng có gì sai trong việc sở hữu một ngôi nhà đắt giá, chẳng có gì sai hết. Bên trong việc xây nên thứ gì đó, làm việc cật lực để đạt được điều gì đó luôn tồn tại thứ gọi là niềm kiêu hãnh. Song đáng ra với mỗi thành công thứ cần phần lớn chẳng nên là chất đàn ông của ba mà là trái tim ba. Thành công của ba cũng giống như mụ phù thủy trong câu chuyện cổ tích Hansel và Gretel; nó nuôi dưỡng ông vì những lý do sai lầm, làm ông phát phì lên sai chỗ. Ba xứng đáng với thành công của ông, ông chỉ cần một bài học ra trò về sự khiêm nhường. Cả tôi đáng lẽ cũng cần một bài học tương tự. Tôi từng nghĩ mình đặc biệt tới mức nào khi ngồi trong chiếc Aston Martin màu bạc ba chở tôi đến trường vài buổi sáng. Giờ thì tôi đặc biệt đến đâu, khi ai đó đã mua cái xe đó từ một bãi tập kết xe bị tịch thu với cái giá chỉ bằng một phần giá ban đầu. đặc biệt đến mức nào đây.
Lý do tôi nhắc tới giá ngôi nhà là vì dù giá bán đã bị giảm xuống một nửa, và nếu đánh giá từ lượng bụi tích tụ lại trong nhà, chắc hẳn mức giá sẽ bị hạ xuống thêm nhiều nữa, ngôi nhà vẫn đòi một mức giá cao, vẫn là ưu tiên của các đại lý bất động sản. Tôi không hề biết khi tôi mở cửa ban công phòng mình và khởi động hệ thống báo động, nó đã gửi một cuộc điện thoại tự động tới đại lý bất động sản, những người này đang ngồi trong văn phòng im ắng đến mức đáng lo ngại của mình lập tức nhảy lên xe và lao vội tới nơi để kiểm tra. Trong khi tôi còn đang ở tít trên lầu, lại quay mặt về hướng khác, tất nhiên tôi không thể nghe thấy tiếng những cánh cổng được điều khiển bằng điện mở ra cách đó nửa dặm ở tận cuối lối xe. Trong khi tôi đang đắm chìm vào những chuyện riêng của mình, tôi cũng chẳng nghe thấy người phụ nữ mở cửa trước và bước vào tiền sảnh.
Nhưng bà ta đã nghe thấy chúng tôi.
Vậy nên người tiếp theo tới thăm chúng tôi là cảnh sát. Tiếng bước chân nặng nề vang lên trên ba nhịp cầu thang ít nhất cũng cho phép chúng tôi ngưng chuyện chúng tôi đang làm dưới sàn phòng ngủ, nhưng chưa cho chúng tôi đủ thời gian để mặc đồ, vậy là trong lúc nấp sau lưng Marcus, với quần áo nằm rải rác xung quanh, tôi gặp cảnh sát viên Garda Fitzgibbon, một cảnh sát quá cân từ Connemara tới, với khuôn mặt còn đỏ hơn cả mặt tôi, người tôi vẫn thường xuyên có dịp làm quen cùng đám bạn bè mình trên bãi biển. Song đây không phải lúc cho những cuộc hội ngộ.