Rosaleen hôm nay nom khác hẳn, đã bỏ ra chút nỗ lực cho buổi lễ cầu kinh và phiên chợ ngày Chủ nhật. Bộ đồ diện ngày Chủ nhật của mợ là một chiếc váy màu be dài tới đầu gối hơi xẻ ở giữa lưng. Mợ mặc một chiếc áo màu kem hơi trong suốt với hai bên vai bồng có dây buộc được thắt thành nơ ở trước cổ, lấp ló bên dưới là một chiếc áo ngực ren, cho dù tôi dám ngờ mợ biết nó có thể bị nhìn xuyên thấu. Điều này quả thực khá khó hiểu. Mợ mặc một cái áo khoác cũng màu be với một cây trâm gắn lông công cài bên ve áo, dưới chân là đôi giày hở ngón màu da chân có quai đeo gót. Đế chỉ cao chừng năm phân, song trông mợ rất tuyệt. Tôi nói thế, vậy là khuôn mặt mợ sáng bừng lên, hai má ửng hồng.
"Cảm ơn cháu."
"Mợ mua nó ở đâu thế ạ?"
"À," mợ có vẻ lúng túng khi nói về bản thân mình. "Ở Dunshauglin. Cách chỗ này nửa giờ chạy xe có một chỗ mợ rất thích. Mary rất tốt, Chúa ban phước cho linh hồn bà ấy..."
Tôi nín thở chờ đợi tin tức bi kịch về Mary, đó là thứ kiểu gì tôi cũng buộc phải lắng nghe. Tin về một ông chồng đã chết và những câu Chúa ban phước cho bà ta.
Tôi lại cố khơi mào một chủ đề trò chuyện khác.
"Mợ có anh em trai hay chị em gái nào không ạ?"
"Một cô em gái ở Cork. Helen. Cô ấy là giáo viên. Và mợ có một anh trai, Brian, sống ở Boston."
"Họ có bao giờ đến đây chơi không ạ?"
"Thỉnh thoảng, cũng lâu rồi. Thường thì mẹ của mợ sẽ đến thăm họ, như thế bà sẽ có dịp đổi gió, song giờ thì bà không thể đi được nữa rồi. bà bị ĐXC," rồi mợ nhìn tôi, giải thích. "Đa xơ cứng, cháu có biết là gì không?"
"Một chút thôi ạ. Chứng bệnh gì đó liên quan tới chuyện cơ của chúng ta không hoạt động nữa."
"Cũng gần đúng. Chứng bệnh này sẽ trở nên tồi tệ hơn theo năm tháng. Mợ không thể đi chơi, mợ không muốn để bà lại một mình, cháu biết đấy, bà cần đến mợ."
Dường như có rất nhiều người cần đến Rosaleen. Nhưng tôi chợt nhận ra rằng khi có nhiều người đến thế cần tới một người, rất có khả năng người này còn cần họ cần tới mình hơn. Tôi chưa bao giờ muốn cần tới Rosaleen.
Mẹ của mợ chẳng bao giờ tới để chỉ ngón tay buộc tội vào tôi, nhưng lúc hai giờ thì có. Tôi lẻn ra khỏi nhà mà không bị ai trông thấy, Rosaleen lại đang bận bịu làm bánh tart. Tôi biết được ba nghìn thứ bánh khác nhau mợ đã làm trong suốt cả tuần không chỉ để cho chúng tôi và mẹ của mợ ăn, mà còn mang chúng tới chợ nông thôn vào ngày Chủ nhật để bán cùng các món mứt nhà làm và rau hữu cơ nhà trồng. Mợ cầm cái xắc tay đầy căng tiền giấy và tiền xu lẻ tới bàn, quay lưng lại để lấy thứ gì đó từ trong xắc ra, rồi ấn 20 euro vào lòng bàn tay tôi. Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy rất cảm động, tôi từ chối nhận nhưng mợ dứt khoát không đồng ý.
Khi tôi sang tới lâu đài, Weseley đag ngồi trên cầu thang - cầu thang của tôi. Anh ta mặc quần jean xanh, áo phông đen có in hình đầu lâu và đi giày thể thao. Thậm chí cả trong ánh sáng ban ngày, trông anh ta cũng thật dễ mến.