Ngày xửa ngày xưa có một cô bé sống trong ngôi nhà một tầng. Cô bé là em gái út của một người chị gái thông minh và một người anh đẹp trai đến mức làm người ta ngoái lại nhìn trên đường, và cả người lạ cũng tìm đến bắt chuyện. Cô bé là một đứa trẻ mà một số người hẳn gọi là đứa con bất ngờ. Với bố mẹ cô bé, những người đã thôi có con từ lâu, cô bé không chỉ là một đứa con ngoài kế hoạch mà còn không được hoan nghênh, và cô biết rõ điều đó. Ở tuổi bốn mươi bảy và sau hai mươi hai năm kể từ lần cuối cùng có con, mẹ cô hoàn toàn không được sự chuẩn bị cho sự xuất hiện của một đứa trẻ nữa. Các con bà đều đã lớn và chuyển đến sống ở nơi khác, con gái lớn Helen của bà tới Cork làm giáo viên tiểu học, còn con trai Brian tới Boston, nơi cậu trở thành một nhà phân tích máy tính. Hai người con hiếm khi về nhà, chi phí đi lại quá đắt đỏ với Brian và mẹ anh thích tới Cork hơn vào các kì nghỉ. Cô bé út không hề biết hai người lạ mặt cô hiếm khi gặp và luôn tự xưng là anh chị cô. Họ có con lớn hơn cả cô, họ biết rất ít con người cô và những gì cô muốn. Cô bé xuất hiện quá muộn, cô đã lỡ mất mối liên hệ tất cả bọn họ cùng có với nhau.
Ba cô bé là người đánh cá và thợ săn ở khu lãnh địa lâu đài Kilsaney, nằm phía bên kia con đường. Mẹ cô là người nấu bếp. Cô rất thích vị trí của gia đình mình, ở thật gần bên một khung cảnh huy hoàng như thế, đến mức lũ trẻ ở trường coi cô như một phần của nó. Cô bé thích mê việc gia đình họ có đặc quyền biết những mẩu chuyện tán gẫu mà không ai được biết. Họ luôn là người được hưởng những món quà giáng sinh hậu hĩnh, thức ăn còn thừa, vải vóc, giấy dán tường thải ra từ những lần trang hoàng nội thất hay thải đồ cũ. Khu lãnh địa hoàn toàn thuộc về sở hữu tư nhân, nhưng cô bé được phép chơi bên trong khuôn viên. Đó là vinh hạnh lớn lao với cô bé, và không có gì cô bé không sẵn sàng làm để làm gia đình vui lòng, những việc vặt trong nhà, chạy tới chỗ ba Joe của cô tới chỗ người làm vườn Paddy đem theo lời nhắn của mẹ cần bắt con gì, chuẩn bị loại rau nào cho bữa tối.
Cô bé thích mê những ngày được phép vào lâu đài. Nếu cô nhớ nhà trong những ngày ở trường, thì khi cô về mẹ cô không thể không cho cô sang lâu đài. Họ thật tốt trong chuyện đó, ông bà Kilsaney. Họ cho phép mẹ cô được mang con đi làm vì biết rõ bà không thể để con lại ở nơi nào khác, cũng như không ai khác có thể đảm bảo ba bữa ăn cho họ đầy đủ đến thế, cho họ ăn ngon đến thế trong khi đồng tiền cứ giảm dần theo năm tháng. Cô bé lặng lẽ ngồi trong một góc khu bếp rộng lớn, từ đó quan sát mẹ mình mồ hôi nhễ nhại cả ngày bên những cái nồi bốc hơi nghi ngút và một lò lửa đỏ rực. Cô bé luôn im lặng, không gây ra bất cứ rắc rồi gì nhưng ghi nhận tất cả. Cô bé để ý đến công việc nấu nướng của mẹ, song cũng lưu tâm tới những gì diễn ra trong lâu đài.
Cô để ý thấy mỗi khi ông Kilsaney cần đưa ra quyết định, ông ta lại biến mất trong căn phòng gỗ sồi và đứng giữa phòng, chắp tay sau lưng trong khi nhìn chằm chằm vào các bậc tiền bối đang ngạo nghễ nhìn xuống ông ta từ những bức tranh chân dung sơn dầu khổ lớn lồng khung thiếp vàng cầu kỳ. Sau đó ông sẽ ra khỏi căn phòng gỗ sồi, cằm ngẩng cao, bắt tay vào hành động đầy khí thế như một người lính vừa có một cuộc trao đổi tốt đẹp với thượng cấp của mình.