Harry bị Sirius một đường túm lên lầu, mãi cho đến căn phòng có cánh cửa bị chọc thủng một lỗ to kia, mới được buông ra.
"Sirius, tôi không nghĩ rằng việc chú muốn hoàn thành nhiệm vụ và chuyện khiến tôi trở lại tổ trạch nhà Potter có liên quan gì đến nhau cả." Tuy rằng Harry nằm mơ cũng muốn trở về, nhưng dù sao cũng phải hỏi rõ ràng trước đã.
"Harry, bởi vì hiện tại chú biết chỉ có nhà cháu mới an toàn nhất."
"An toàn nhất? Ý của chú là, chú muốn lén lút làm chuyện đó?"
"Không phải là lén lút! Loại chuyện này vốn dĩ tuyệt không thể làm người khác ngoại trừ cháu, chú, và hắn biết."
"......" Harry cảm thấy lúc nãy mình lo lắng thật là dư thừa, Sirius có loại suy nghĩ này thì tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Vậy thì, Harry muốn Sirius làm gì?
Một việc nghe thì rất đơn giản ―― xin lỗi.
Nhưng mà xin lỗi với ai, vì sao phải xin lỗi?
Gã phải xin lỗi thầy giáo Độc Dược của Hogwarts, chủ nhiệm nhà Slytherin, giáo sư Severus Snape, bởi vì lần trước nói năng lỗ mãng!
Có xét thấy hiện tại Harry căn bản không nên biết công tích vĩ đại của bộ tứ Đạo tặc, cho nên, Harry cũng chỉ có thể tìm được nguyên nhân này.
Đây cũng là lý do vì sao chỉ có một chuyện "Đơn giản" như vậy nhưng Sirius Dũng Cảm chẳng những chết sống không nói cho người sói, hơn nữa cho tới bây giờ mới quyết tâm hoàn thành.
"Không được xin lỗi cho có lệ, né tránh, không thiệt tình. Tôi không cho rằng chủ nhiệm sẽ tha thứ lời xin lỗi như vậy, Sirius, chú phải nhớ kỹ lời hứa của chúng ta, không phải cứ xin lỗi là xong mà chủ nhiệm tha thứ chú thì mới được. Hơn nữa, chú đi xin lỗi người ta mà còn muốn con đỡ đầu hẹn giúp à?"
"Ta đã cúi đầu xin lỗi mà hắn còn có thể không nhận sao?" Sirius nghiến răng nghiến lợi nói.
" Chú cứ nói đi, cha đỡ đầu. Hơn nữa, tôi và chủ nhiệm cũng không thân, muốn mời chủ nhiệm đến nhà Potter tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng. Tôi muốn ở trang viên ít nhất một tuần."
"Một tuần?"
"Không thì chú cho rằng thế nào?" Harry nhún nhún vai, "Tôi viết cho chủ nhiệm một phong thư, nói tôi mời thầy ấy về nhà làm khách, sau đó chủ nhiệm sẽ vô cùng vui vẻ lập tức đến đây sao?"
"......"
Xem biểu tình thì rất hiển nhiên là gã đã nghĩ như vậy.
"Một Slytherin sao có thể tùy tiện nhận lời mời kỳ lạ của một kẻ hoàn toàn không thân với mình chứ?"
"Được rồi, một tuần, nhưng là ta muốn ở cùng cháu......"
"Vừa mới xảy ra chuyện như vậy lại để Remus ở một mình chỗ này thì không hay lắm đâu? Rất có thể khi chú trở về thời điểm thì chú ấy đã đi mất."
"Được rồi vậy thì mỗi ngày chú đều phải đi gặp cháu."
"Hoan nghênh."
Xoay chiếc nhẫn của gia tộc Potter về bên trái ba vòng, quẹo phải hai vòng, sau đó lại quẹo trái ba vòng.
Bỗng nhiên vang lên tiếng nổ đùng, gia tinh drop với vẻ mặt kích động xuất hiện trước mặt Harry: " Sẵn sàng đợi lệnh chủ nhân!" Âm điệu thật lớn làm Harry và Sirius đồng thời choáng váng hai giây.
"Thật sự rất nhiệt tình." Harry nghe thấy Sirius nhỏ giọng nói thầm, nhưng tự động lựa chọn làm lơ: "Drop, thu dọn đồ đạt, ta phải về trang viên."
"Vâng thưa chủ nhân!" Nghe được mệnh lệnh phải về nhà, đôi mắt của drop càng sáng.
"Harry, cháu chỉ về một tuần thôi."
"Nhưng đồ đạc của tôi đều ở đây." Harry túm túm tay áo, " Sirius, học kỳ trước tôi cao lên cả một đoạn dài khiến cho quần áo trong nhà đều chật hết cả. bài tập cũng chưa làm xong, với lại, chú sẽ không quên là nếu cuối tuần này chủ nhiệm vẫn chưa thông cảm cho chú thì thời gian tôi có thể tự do hoạt động sẽ không xa nữa đâu."
Sirius lập tức héo, nhưng tuy rằng không nói chuyện nữa, lại vẫn dính chặt Harry về tới tổ trạch Potter. Nhìn đến tòa nhà sạch sẽ chỉnh tề cùng với hoa viên và sân cỏ được tu bổ tỉ mỉ, Sirius vừa lo lắng cho con đỡ đầu vừa khát vọng nhìn gia tinh chạy ra đón chủ.
"Tạm thời cho chú mượn một con được không, Sirius?"
"Quá tốt! Chú đã chán ngấy cảnh không ngừng dọn trong địa tinh hoa viên."
" Vậy thì Susan đi." Harry gật đầu, chỉ một cái gia tinh ―― một gia tinh coi mệnh lệnh của chủ nhân là tối thượng không chỉ là chuyên gia làm việc nhà ưu tú cũng sẽ là gián điệp tài năng.
Vẫn luôn la liếm ở tổ trạch Potter đến tận cơm trưa, Sirius mới đóng gói cơm trưa thêm một con gia tinh rời đi nhà Potter. Mà sau khi gã đi rồi, Harry cuối cùng thở dài một cái, thả lỏng bản thân nằm dài trên sô pha phòng khách.
Tổ trạch yên tĩnh mà trống trải, có chút tịch mịch, nhưng nơi này lại là chỗ chân chính thuộc về hắn...... Nhưng hắn lại vẫn không thể nghỉ ngơi được!
Đứng dậy, Harry trở lại phòng ngủ, lấy vương miện ra, đi vào phòng chế tác Độc Dược.
Nhật Ký hồi lâu không thấy đã tiều tụy đi rất nhiều ―― cho dù nó chỉ là một quyển sổ, nhưng vẫn có thể thấy sự thay đổi rất rõ ràng, bởi vì trang giấy bắt đầu biến thành màu vàng, cuốn khúc, da bìa màu đen cũng bạc màu đến gần như biến thành màu xám. Harry đặt mũ miện bên cạnh nó, sau đó tháo mặt dây chuyền từ trên cổ xuống.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP] Chúa cứu thế không đàng hoàng - Thaty
FanficVăn án: Dumbledore: "Harry, lý tưởng của con là cái gì?" Harry: "Mười sáu tuổi có một đêm đầu tiên mĩ diệu, mười tám tuổi có thể đi GAY-BAR ở London, hai mươi lăm tuổi có thể có một công việc và một tình nhân ổn định, tầm ba mươi tuổi có thể cùng hắ...