12

523 41 4
                                    


Chiếc BMW lao đi trên con đường quen thuộc của làng quê, từng cái cây lướt qua cửa kính xe vô cùng hờ hững.

Taehyung im lặng, nhớ lại từng lời, từng lời của ông lão. Jungki ngồi cạnh cũng chẳng nói gì, chỉ biết ngắm từng cái cây trôi qua trước mắt với tốc độ nhanh, lâu lâu quay mặt lại nhìn biểu cảm của Taehyung. Lúc sáng, cô nhớ rõ anh nhìn rất vui vẻ, nhưng giờ thì chỉ còn lại một nét trầm mặc, chẳng nói gì với ai, giống như anh vừa thoát khỏi một cơn ác mộng nào đó. Cô khẽ mở cánh cửa xe xuống, từng cơn gió bên ngoài tạt vào tới tấp, tạt vào gương mặt cô chẳng chút xót thương. Bỏng rát.

– Không thấy lạnh à ?

Giọng nói băng lãnh của anh bất chợt vang lên, vọng vào tai cô như một tiếng sấm đáng sợ. Cô giật mình.

– Lạnh, nhưng không đến nỗi.

– Đóng cửa lại đi. – Anh dời ánh mắt khỏi con đường mòn lắm bùn đất, nhìn cô với đôi đồng tử đen thẫm vô hồn – Giờ không lạnh nhưng lát nữa cảm đó.

Cô không trả lời, cũng chẳng gật đầu, chỉ chầm chậm bấm nút dời cửa kính xe lên. Từng cơn gió lạnh lẽo cũng vì vậy mà buông tha cho gương mặt thanh tú tội nghiệp.

– Sao cô im lặng vậy ?

Anh quay mặt lại trên con đường mòn quen thuộc, miệng hỏi một câu bâng quơ nào đó để phá tan bầu không khí im lặng đáng sợ này.

Cô cười.

– Biết nói gì bây giờ ?

– Nói gì chả được.

Cô lại cười.

– Ừ. Nhưng tôi vẫn chẳng biết nên nói gì.

– Tôi không chấp nhận nó làm câu trả lời đâu. – Anh gượng cười thật tươi.

Cô chỉ cười, chẳng nói gì nữa. Cả hai chìm vào sự im lặng của không gian, từng ngọn gió thổi ngang qua cửa kính xe mang theo một âm sắc buồn bã. Ánh chiều tà của mùa đông lười biếng ló lên ở bên kia phương trời, rọi vào từng con đường lắm bùn một màu đỏ chói.

Taehyung như lạc vào mê cung của bản thân, từng giây từng phút cứ nghĩ về lời của ông lão khi nãy.

Nếu đã bên nhau đến bây giờ, thì còn phải lo lắng sợ hãi ?

Ông lão nói đúng. Vào thời điểm này đã không còn gì phải lo lắng nữa, chính anh và Elle đã đi xa được bấy nhiêu rồi cơ mà...

Thế nhưng...

Từng khoảnh khắc trước mắt lại khiến anh vô cùng, vô cùng sợ. Anh sợ rằng, nếu không thể vượt qua rào cản của gia đình, anh sẽ mất Elle mãi mãi. Anh sợ rằng, nếu ông trời không muốn anh hạnh phúc, Elle sẽ phải chịu tổn thương.

Anh rất sợ...

Sợ hơn bất cứ điều gì !

– Taehyung...

Đột nhiên, cô gọi anh.

– Sao thế ? – Anh quay sang, nhướn mày.

Cổ họng cô như bị nghẹn lại. Anh thật sự rất tốt với người khác, nếu cô hỏi, anh sẽ đau lòng chứ ? Khi cô muốn nhắc đến Elle...

| Kim Taehyung | • Người Trong MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ