Câu chuyện 2: Chuyện xưa kể rằng

877 85 33
                                    

Gió rít ken két qua nhưng ô kính vỡ. Không gian nồng nặc mùi ẩm mốc, mùi rác lâu ngày không xử lý trộn lẫn với hàng tá mùi khác không tả nổi. Nhìn qua chẳng thể nào là nơi ở của một loài chim cao quý như Phượng Hoàng cả. Chinh ngây ngô hỏi:

- Cậu là người có kinh nghiệm trong ngành này nhất, cậu nói xem tại sao hiện thân của quốc mẫu lại xuất hiện ở đây?

*hiện thân của quốc mẫu: là mẹ Âu Cơ đó các cậu.

- Theo tôi nghĩ thì chắc không phải Phượng Hoàng thật đâu. Trong tài liệu cổ ghi chép lại, nơi Phượng Hoàng đến thường có hiện tượng dị thường, chim muôn tề tựu, hoa lá trải đầy. Bên trong có thể không phải là Phượng Hoàng đâu. Có thể là một loài gần họ với Thần Nông thị. Nhìn này.

Quang Hải chỉ lên trên đất một cọng lông vũ rơi vụn trên sàn.

- Chim trĩ sao?

Cả hai nhìn nhau đầy khó hiểu.

Thang máy của tòa nhà đã hỏng từ lâu, nên họ phải đi thang bộ, vừa đi vừa dò từng tầng, rất mất thời gian.

May mắn làm sao, chỉ vừa lên tầng thứ năm đã nhận được dấu tích rõ rệt của thứ bí ẩn gây náo động tòa nhà. Càng gần, lông chim vương vãi càng càng nhiều, đến tầng năm ở sau một góc tường còn có ánh sáng kì dị.

- Nhẹ thôi.

Quang Hải dặn Đức Chinh, họ tắt đèn pin, đi từng bước nhè nhẹ, hạn chế gây ra tiếng động, tránh cho thứ kia giật mình mà bay mất.

Hải lấy từ trong ba lô ra một cái dây thòng lọng, bước chậm tới gần vùng sáng lạ kia. Ở giữa phòng có một cái ghế sô pha cũ, có một người nằm vắt trên đó. Mà hình như chẳng phải người, nhìn đi, hai cánh tay anh ta như cánh chim, lông màu trắng, trùng khớp với màu lông vương vãi trên đường đi. Xung quanh anh ta phát ra hào quang nhè nhẹ, anh ta mặc một chiếc áo thun bạc màu nhàu nát, quần lững, chân không mang giày, lộ ra cái chân như chân chim.

Hải nói:

- Nắm một đầu dây, khi nào tôi la lên thì nhớ kéo mạnh ra sau.

- Được.

Hải nhẹ nhàng đến bên sô pha, lại nhẹ nhàng đặt dây lên cổ người nam nọ, bất giác cậu la một tiếng thật to:

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Người nọ giật mình tỉnh giấc, bật mình dậy, dây thòng lọng vừa vặn lọt qua khỏi đầu anh ta, Hà Đức Chinh ra sức kéo dây làm dây siết chặt thân anh.

- Hải! Còn kéo nữa người ta chết mất!- Chinh la.

- Được rồi, anh ta không biến hình. Đừng kéo nữa.

Một giờ sau, tại biệt thự Hoàng Yến. Nguyễn Quang Hải bắt đầu cuộc sơ thẩm lấy lời khai:

- Tên?

- Không có.

- Tuổi?

- Không nhớ.

- Loài?

- Không biết.

- Nam hay n... à không, trống hay mái?

- Linh hoạt.

Lạc giữa thành phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ