Câu chuyện 38: Cơ thể

398 50 23
                                    

Quế Ngọc Hải đã tỉnh dậy được vài hôm, nhưng anh chỉ nằm trên giường rồi nhìn trân trối lên trần nhà. Không chịu ăn uống gì cả. Đặng Văn Lâm thấy vậy thì lo lắm.

- Anh làm sao đấy? Mấy ngày rồi chưa ăn uống gì hết. Anh không sao chứ?

Văn Lâm đưa tay lên trán Quế Ngọc Hải, thấy trán lạnh ngắt, lại đưa tay lên mũi, thấy không có hơi thở, áp tai thử lên ngực anh, tim cũng không đập. Lần này Lâm hoảng sợ thật sự.

- Này! Chết rồi à?

Anh vỗ thật mạnh lên mặt Quế Ngọc Hải xem có cảm giác không. Chậc, sao lại chết ngắc lúc nào không hay thế này.

Một bàn tay đưa ra giữ lấy tay Văn Lâm, Ngọc Hải lần đầu tiên chầm chậm ngồi dậy sau nhiều ngày.

- Cậu cũng thấy lạ đúng không?

Văn Lâm nghe hỏi vậy liền đơ mặt ra:

- Hả?

- Cậu cũng thấy điều này lạ đúng không?- Hải nhìn thẳng vào mắt anh.

- Ý... ý cậu là sao?

- Tôi không cần ăn. Không cần uống nước.Không cần thở. Tim không cần đập. Những điều này lạ lắm đúng không?

Văn Lâm ngạc nhiên, anh không hiểu lắm những gì Hải nói, còn Hải thì vẫn thao thao bất tuyệt.

- Tại sao tôi không cần những chất năng cơ bản của con người, tôi vẫn tồn tại vậy? Trước đây tôi chừng từng để ý những thứ này. Tôi vẫn ăn, vẫn thở, tim vẫn đập, như một thói quen. Những thói quen này nếu không có, tôi vẫn sống. Thấy không? Cậu tin không, tôi đã không ăn suốt 3 ngày, không thở suốt 3 ngày, chưa từng rời khỏi cái giường này suốt 3 ngày để thực hiện những chức năng khác của con người. Cậu có thấy kỳ lạ không?

- Hải. Anh đang nói gì thế? Anh nói vậy là sao?

- Tôi nghi ngờ vết cắn của cậu ngày hôm đó, dường như đã giúp tôi nhớ lại một điều mà từ rất lâu rồi tôi đã quên đi...

Tình trạng của Quế Ngọc Hải rất lạ, Văn Lâm không thể làm ngơ mà không thông báo cho những người khác. Tất cả đội L.H.D lo lắng tập hợp lại vây quanh giường Hải, Minh Vương cầm tay anh lên ân cần hỏi:

- Đội trưởng. Anh làm sao thế?

- Anh không sao. Mọi người ra ngoài đi. Để... Công Phượng, cậu ở lại một chút.

Công Phượng chỉ gật đầu. Cậu dường như cũng có chuyện muốn nói với anh.

Những bí mật bị khóa lại sau cánh cửa làm bằng gỗ của phòng nghỉ. Các phòng trong biệt thự đều cách không quá tốt, chỉ là hai người họ thì thầm điều gì đó bên trong với nhau khiến cho những kẻ bên ngoài dù cố tình áp tai thật sát lên khe hở của cánh cửa cũng chẳng nghe được gì.

Thời gian sau đó trôi qua dài như một thế kỷ, âm thanh cắt đứt chuỗi im lặng là tiếng thét thất thanh của hai người đằng sau cánh cửa kia.

Bọn người bên ngoài lo lắng chạy vào, phát hiện ra hai người kia đã bất tỉnh tự lúc nào.

- Có chuyện gì thế này? Hai người họ đánh nhau à?-Văn Toàn hỏi.

Lạc giữa thành phốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ