Hạ Vân Phong theo bản năng sờ sờ ví tiền trong túi, tấm ảnh kia khẳng định là nhi tử Ngao Dương, y cũng không kịp nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống lắc lắc Ngao Dương.
“Nhi tử.” Y vỗ vỗ mặt Ngao Dương.
Nhưng Ngao Dương không có tỉnh.
Y lật Ngao Dương lại, dò hơi thở Ngao Dương, coi như bình thường.
“Ngao Dương, nhi tử……” Y lặp lại gọi Ngao Dương vài tiếng.
Ngao Dương thủy chung đều không có phản ứng, y đành phải đem Ngao Dương trực tiếp cõng trở về, động tác của y rất chậm, cõng thật lâu mới đem Ngao Dương đưa đến biệt thự.
Tự y đem Ngao Dương ẩm lên lầu, tắm cho Ngao Dương, thay đổi quần áo cho hắn, kiểm tra xem trên người có vết thương hay không, bảo thuộc hạ lấy thuốc đến, y ôm Ngao Dương một chút.
Ngao Dương vẫn hôn mê.
Hạ Đông trở về sau nhìn thấy Ngao Dương, có vẻ hơi chút ngoài ý muốn, “Hắn như thế nào lại ở chỗ này?” Hắn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong, hắn giống như an ủi vuốt vuốt lưng Hạ Vân Phong……
Y đã sớm cho phép Hạ Đông làm loại động tác thân mật này, dù sao Hạ Đông là con của y, y đem chuyện tình trước đó đều nói cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông đi nghỉ ngơi.
“Đừng tìm.” Hạ Vân Phong biết tìm cũng vô dụng.
Căn bản tìm không thấy nữa……
Hạ Đông mệt mỏi cả ngày, trở về đã đi nghỉ ngơi, Hạ Vân Phong ở lại trong phòng thủ bên Ngao Dương, y tùy thời đều phải lưu ý Ngao Dương có phát sốt hay không, nơi này không có bác sĩ thực phiền toái.
Bất quá hoàn hảo……
Ngao Dương không có dấu hiệu phát sốt.
Hạ Vân Phong vẫn ngồi ở bên giường theo dõi hắn, y phát hiện lúc Ngao Dương ngủ, lại ngoan lại im lặng, cũng sẽ không tùy tiện lộn xộn, đều vẫn duy trì một tư thế……
Cùng bình thường hoàn toàn là hai loại khác nhau……
Hơn nữa.
Ngủ thật ngon……
Y nhìn thật lâu.
Thẳng đến……
Lông mi Ngao Dương nhẹ nhàng chấn động.
Sau đó.
Y nhìn thấy Ngao Dương thong thả mở hai mắt, Ngao Dương chỉ là có chút mờ mịt theo dõi y……
Qua thật lâu.
Ngao Dương mới ra tiếng: “Đây là chỗ nào?” giọng hắn rất ám ách, nghe có vẻ rất khó chịu, tựa hồ thực khát nước……
Hạ Vân Phong đưa nước cho hắn uống.
Động tác y thực cẩn thận, rất chậm đỡ Ngao Dương uống xong nước.
Y cũng không có lập tức trả lời câu hỏi của Ngao Dương.
Y quan sát Ngao Dương một hồi lâu mới nói với Ngao Dương: “Nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta thiếu người khác rất nhiều tiền, cho nên chạy nạn đến địa phương này (=..= tưởng Ngao nhi ngốc rồi?)……”
