Giang Thâm bắt đầu đi học ở độ tuổi khá muộn, đến tận lên 7 vẫn còn loanh quanh ở nhà giúp đỡ cha mẹ công việc đồng áng. Nhà bọn họ ở huyện phía dưới một cái trấn trên, mỗi nhà đều nhận làm công việc đồng ruộng cùng đánh bắt thủy sản, đám nhóc con ở đây cũng giống cậu, đến tám chín tuổi mới lên thành phố học hành, trước độ tuổi đó thì đều cởi truồng mà đùa nghịch ở đồng ruộng ao cá, dù có được cho đi học sớm thì trường học trên thị trấn cũng chẳng quản nổi.
Nhà họ Giang không giống các gia đình khác ở đó, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của chính quyền, năm đó chỉ sinh đúng một đứa con là Giang Thâm – thật ra nguyên nhân mấu chốt là do nhà không khá giả gì, có sinh thêm cũng nuôi không nổi.
Đàm Linh Linh, mẹ của Giang Thâm, sang năm liền có ý định đem cậu đi lên thành phố học chữ đọc sách, trái lại cha cậu là Giang Lạc Sơn cũng không mấy mặn mà gì.
"Qua tháng 9 là phải thu hoạch lúa.", Giang Lạc Sơn đem chậu nước đến bên mép giường để Đàm Linh Linh rửa chân, "Có lẽ Thâm Tử sẽ giúp đỡ được đấy."
Đàm Linh Linh cũng vui không nổi: "Nó không nghịch phá là tốt rồi, lúc nào cũng nghịch ngợm chơi đùa suốt ngày."
Giang Lạc Sơn: "Không phải cuối tuần nào em cũng phải đi giao đồ ăn sao, lúc đó con nó cũng giúp đỡ được em đấy."
Đàm Linh Linh không nói lời nào mà rút đôi chân đã ngâm đến đỏ ửng ra, lau khô rồi leo lên trên giường. Giang Lạc Sơn lấy nước vẫn còn ấm ngâm chân một lát, chờ nước đã nguội lạnh mới đem đi đổ.
Khi đi ngang phòng Giang Thâm, Giang Lạc Sơn thoáng nhìn vào một lát thì phát hiện cậu nhóc vẫn đang còn mải mê xem truyện tranh.
Giang Thâm giật mình phát hiện đã bị cha trông thấy liền lập tức trở nên lúng túng, truyện trong tay muốn giấu cũng không được mà không giấu cũng chả xong.
Giang Lạc Sơn làm mặt lạnh: "Có đi ngủ ngay chưa."
Giang Thâm vội gật đầu, cẩn thận cất cuốn truyện Doraemon mà cậu đã dành dụm tiền ăn vặt cả tuần mới mua được, bộ dáng dịu ngoan: "Vâng con ngủ ngay ạ."
Giang Lạc Sơn "hừ" một tiếng: "Nếu để mẹ con thấy con đọc truyện là mẹ sẽ xé ngay đó."
Giang Thâm không dám hó hé gì, đắp chăn nhắm mắt giả vờ đã ngủ, chờ không còn động tĩnh gì mới dám ló đầu be bé ra, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm nên đem truyện giấu dưới gối nằm rồi mới ngủ.
Ngày hôm sau Đàm Linh Linh thức dậy sớm, tay chân lập tức bận rộn đi giao đồ ăn. Giang Thâm biết giờ giấc mẹ giao hàng nên cũng lò dò thức dậy.
Đàm Linh Linh đi ngang qua phòng con trai, thấy cậu nhóc vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, bộ dáng uể oải còn ngơ ngẩn trong bộ áo ngủ len mềm mại.
"Đừng mặc cái này" Đàm Linh Linh nhắc nhở, "Đang là tháng 3 trời rất lạnh, con thay bộ khác ấm hơn đi."
Giang Thâm ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, đi thay áo lông ấm áp rồi mới đi đánh răng rửa mặt.
Nước ấm Đàm Linh Linh vẫn còn đang nấu, Giang Thâm chờ không được, chạy đi tắm nước lạnh, lúc đánh răng còn đỡ, đến khi rửa mặt liền rét run cả người, cậu vừa run rẩy vừa mau chóng lau mặt xong rồi ra ngoài ngồi đợi ăn sáng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên
RomanceTác giả: Tĩnh Thủy Biên Edit: Há Cảo (@HaCaoNhoXiu) Bản edit của mình chỉ đăng DUY NHẤT tại Wattpad này, mình KHÔNG có Wordpress. Và mình là chủ của bản edit này. Thể loại: Hiện đại, ôn nhu phú nhị đại quyền anh công x nỗ lực ngay thẳng thiện lương...