chương 8

2.8K 82 3
                                    


15 .
Giống như dòng sông chảy xiết.
Bắc ngang không gian. Từ 14 tuổi đến 17 tuổi. 1095 ngày. Như một con sông sâu 1095 mét.
Tề Minh đã vô số lần nghĩ đến, có lẽ cũng giống như rất nhiều dòng sông, chầm chậm đổ đầy cát vào lòng sông, sau đó dâng cao lên. Vài mùa khô đi qua, sẽ lộ ra mặt đất bằng phẳng bên dưới. Mà đất mẹ bên bờ, sẽ từ từ soi rõ bản thân.
Nhưng sự thật lại là, không biết là bản thân, hay là mẹ, hoặc một bàn tay, ngày ngày mở lòng sông, dọn dẹp cát, dẫn được thêm thật nhiều nước kênh, sự tồn tại mỗi ngày một sâu hơn, dẫm xuống dưới, cũng chỉ có thể trong khoảnh khắc bị nhấn chìm.
Cũng giống như sáng nay, Tề Minh và mẹ cùng nhau ăn cơm. Mẹ như thường lệ đánh giá tin tức buổi sáng trên TV, Tề Minh trầm mặc ăn cơm.
"Mẹ, con ăn xong rồi.", Tề Minh cầm cặp sách lên, lúc thay giày, nhìn thấy cái ví của ba yên lặng nằm trên tủ thấp ở cửa. Mạch máu ở huyết quản lại bắt đầu nhảy lên thình thịch.
"aiyo, mặc thêm cái áo nữa đi, con mặc ít thế, con muốn bị bệnh à tổ tông của mẹ.", mẹ đặt bát cơm xuống, vừa rồi vẫn còn đang thẩm định mấy tình tiết trong tin tức buổi sáng, vào phòng lấy đồ.
Tề Minh đi đến trước tủ đồ, cầm ví, lôi ra sáu tờ 100 đồng, nhanh chóng nhét vào túi mình.
Tề Minh mở cửa, hướng về phía phòng nói lớn một tiếng, "Mẹ đừng lấy nữa, con không lạnh, con đi học đây."
"Đợi đã!"
"Con thực sự không lạnh mà.", Tề Minh mở cửa, bước ra ngoài.
"Mẹ bảo con đợi cơ mà! Con nói mẹ biết, trong túi áo của con là cái gì?"
Ánh sáng bên ngoài phòng đột nhiên chiếu vào, cơ hồ như lắc lư ánh mắt của Tề Minh. Tay đặt trong túi, vẫn đang nắm chặt sáu tờ 100 đồng vừa mới rút ra. Bàn tay cầm nắm cửa của Tề Minh cũng cứng đờ dừng lại ở đó.
Âm thanh giống như nút thoát nước trong hồ bơi bị kéo lên, xoáy hút vào nơi mà mắt thường không nhìn thấy.
Chỉ còn lại sự yên tĩnh của căn phòng, một bồn nước đầy. Sự im lặng sau trống rỗng.
Trong sự im lặng còn có gấp gáp và hơi thở kích động đến mặt phớt hồng. Ngoài ra còn nhịp tim của bản thân đang ngưng lại.


16.
"Cái gì mà trong túi áo con có cái gì?Mẹ nói gì thế?", Tề Minh quay người lại, đối mặt với Tề Minh.

"Con nói đi, trong túi áo con có thứ gì vậy."

Lồng ngực mẹ lên xuống kịch liệt. Cùng với đó là kìm chế sự phẫn nộ được bao bọc bởi lớp vỏ ngoài bình tĩnh.

"Thật sự không có gì.", Tề Minh rút tay ra ngoài, chìa ra trước mặt mẹ.

"Mẹ đang nói cái túi áo này.", Mẹ giơ tay lên, Tề Minh mới nhìn thấy trên tay bà là chiếc áo mà bản thân đã thay ra, mẹ đập mạnh một cái lên bàn, đập một trang giấy lên bàn.

Tề Minh thoải mái thở ra một cái, như thể dây cung bị kéo căng đến mức sắp đứt, đột nhiên được người ta buông lỏng. Nhưng rồi sau đó, ánh mắt lại nhìn thấy, máu đột ngột dâng lên đến đỉnh não.

Trên bàn, tờ hóa đơn thanh toán que thử thai lặng lẽ nằm đó.

Sân thể dục một phút trước còn rộng đủ để đỗ một chiếc máy bay. Mà một phút sau, như đàn kiến bị hương thơm hấp dẫn, học sinh từ các lớp học chi chít đổ ra, đông kín cả sân.

Âm nhạc phát trên đài phát thanh trong tiết trời mùa đông với ánh sáng lác đác, bị gió thổi tới lung lay. Âm nhạc bị điện lưu ảnh hưởng, phát ra thứ âm thanh rè rè. Cô gái hô khẩu lệnh trên đài nghe chẳng có chút tinh thần, phát bệnh, nghe như đòi chết vậy.
"Giọng mũi, thật khiến người khác khó chịu."

bi thương ngược dòng thành sôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ