chương 64

2.4K 75 7
                                    

177.

Bởi vì cùng lớp nên Tề Minh và Cố Sâm Tương vẫn thường cùng nhau đi về. Chỉ thỉnh thoảng Tề Minh mới đi cùng Dịch Dao về.

"Sao thế? Bị bỏ rơi à?" Dịch Dao dắt xe theo Tề Minh, đi ra khỏi trường.

"Ờ, đúng vậy, bạn ấy ở lại họp hội học sinh. Lúc nào cũng bận." Tề Minh gãi đầu, bật cười ngượng ngùng.

Dịch Dao nhìn Tề Minh mỉm cười trước mặt, trong lòng như có một dòng sông chảy qua, tất cả mọi tâm tình và rung động trước kia đều bị những hạt phù xa nhỏ bé dưới đáy sông chôn vùi. Cũng không biết bao giờ thì sẽ bị sự vận động của vỏ trái đất làm cho lộ ra dưới ánh nắng một lần nữa, cũng không biết khi đó đã biến thành hoá thạch hay là bị xói mòn đến không còn lại gì nữa. Những chuyện tốt đẹp nhất của thời thanh xuân, lấp lánh ánh sáng giống như nước mắt, từ từ chìm xuống đáy sông.

Mỗi ngày, nhìn Tề Minh dần dần rời khỏi thế giới mình, càng lúc càng trở nên chói sáng.

Càng ngày càng toả ra ánh sáng chói mắt hơn.

Không cần cùng mình thong thả đi trong con ngõ dài giá lanh mà tối tăm đó nữa.

"Đi thôi."

"Ừ." Tề Minh gật đầu, nhấc chân bước lên xe đạp.

Hai người cùng hoà vào dòng xe cộ tấp nập.

Cùng đi qua mấy giao lộ, sau đó vẫn tay chào tạm biệt ở lối rẽ tiếp theo.

Đạp được một đoạn, Dịch Dao quay đầu lại, có thể nhìn thấy Tề Minh cũng quay đầu lại nhìn mình dưới ánh tà dương.

Thế là bật cười nhạt nhoà trong buổi chiều muộn.

Gần như ngày nào Cố Sâm Tây cũng dắt xe chờ cô ở trước giảng đường.

Hai người cùng đạp xe, chậm rãi đi qua những buổi hoàng hôn. Cậu cũng giống như Tề Minh, là một người không nhiều lời, vậy nên đa số thời gian đều chìm trong yên lặng. Hoặc là Dịch Dao kể mấy chuyện vui trong lớp hôm nay, Cố Sâm Tây nghe xong thì khinh thường nhếch miệng.

Cũng sẽ có lúc cùng cậu ngồi hóng gió trên khán đài trống trải cạnh sân thể dục, hoặc xem cậu đá bóng.

Đầu hạ, cứ đến gần tối là lại có ráng đỏ. Mồ hôi thấm ướt áo phông, rơi xuống mặt cỏ biến thành một ấn kí.

Có thể rất nhiều năm sau quay về một lần nữa, những ấn kí này sẽ từ dưới đất tuôn ra, nhảy lên hai mắt, hoá thành nước mắt thương cảm.

Đám mây cuồn cuộn trôi qua trên bầu trời.

"Hôm qua tớ đi khám bác sĩ." Cố Sâm Tây uống nước, khuôn mặt bình tĩnh.

"Cậu bị ốm à?" Dịch Dao nghiêng đầu nhìn mồ hôi chảy dọc xuống theo tóc mai cậu, đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

"Tim không ổn, tim đập có tạp âm, nhịp tim cũng không đều, có thể sẽ không sống lâu."

"Nói dối!" Dịch Dao đưa tay cốc đầu cậu. "Tự dưng nói mấy lời này là xúi quẩy lắm."

Cố Sâm Tây khẽ gạt tay cô ra, thiếu kiên nhẫn bảo: "Không nói dối đâu. Nếu cậu không tin thì có thể tự nghe."

bi thương ngược dòng thành sôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ