chương 63

2.1K 119 1
                                    

HỒI THỨ MƯỜI HAI

Trong kí ức, cậu căng thẳng áp tai vào ngực tớ lắng nghe tiếng tim đập, sau đó không rời đi nữa.

174.

Vẫn vô số lần nhớ đến Tề Minh.

Khi lên lớp.

Trong giấc mơ.

Lúc đi đường.

Sáng sớm có mưa phùn hơi lành lạnh.

Buổi chiều nóng nực làm nước trong hồ bốc hơi lên ngột ngạt.

Lúc nhá nhem có bồ câu ngoài cửa sổ xẹt một tiếng bay về phía trời xanh, tà dương hắt ánh sáng ấm áp mà quen thuộc vào đầy cửa sổ.

Rất nhiều, rất nhiều lúc, khuôn mặt mơ hồ của Tề Minh, khuôn mặt điềm đạm mỗi giờ mỗi phút đều có sự dịu dàng lưu chuyển bên trên của Tề Minh, đều sẽ hiện ra nhạt nhoà trong trí nhớ.

Mặc dù đã bị ngâm trong dung dịch thời gian, làm mất đi những chi tiết lẽ ra nên giữ nguyên vẹn, nhưng vẫn để lại một phần đã ăn sâu bén rễ, ngoan cường sống tiếp trong tim.

Mỗi ngày đều có máu chảy qua nơi đó, sau đó lại chảy đi khắp toàn thân.

175.

Hình như cũng không có cách nào tìm được đường về nữa.

Giống như cô bé trong truyện thiếu nhi rải vụn bánh mì dọc theo đường đi, sau đó dũng cảm đi vào rừng rậm tối tăm. Nhưng khi cô bắt đầu cô đơn, bắt đầu sợ hãi, cô quay đầu lại mới phát hiện những vụn bánh mì trên đường đã bị đàn chim mổ hết.

Mà cũng chính cô đã dùng vụn bánh mì nuôi lớn đàn chim tham ăn này.

Vậy nên rồi sẽ có một ngày, những việc mình đã làm sẽ chặn mất con đường quay về của mình, giống như một sự báo ứng.

Giống như đột nhiên phát hiện chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay đã không còn chạy. Bạn muốn chỉnh lại giờ chính xác, nhưng không thể biết được nên vặn kim đồng hồ đến vị trí nào.

Hoàn toàn không thể biết lúc này là mấy giờ.

Bởi vì bạn hoàn toàn không biết thời gian đã ngừng trôi từ khi nào.

176.

Dịch Dao vẫn thường hay mơ thấy mẹ.

Sau rất nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cô đã có thể thản nhiên gọi một tiếng mẹ. Còn những ngày gọi ba tiếng Lâm Hoa Phượng trước kia dường như đã bị gió cuốn ra một vùng biển xa xăm.

Thực ra Lâm Hoa Phượng chết lúc đang định lấy chiếc hộp sắt tây trên đỉnh tủ xuống. Trong hộp không có gì ngoài một chiếc phong bì, bên trên phong bì viết "Học phí của Dao Dao".

Trong phong bì có một ít tiền, còn có hai tờ bảo hiểm nhân thọ, người được hưởng là Dịch Dao.

Hình như một ngày nào đó của trước kia, chính mình còn tức giận vì tên mình trong điện thoại của Tề Minh không phải là Dao Dao mà là Dịch Dao. Nhưng kì thực ở một nơi mình không chú ý đến trên thế gian này, sớm đã có người vẫn gọi mình là Dao Dao. Chỉ có điều cách gọi như vậy bị niêm phong trong chiếc hộp sắt, cuối cùng phải trả giá bằng cái chết mới khiến mình nghe thấy được.

Dịch Dao từ chối đề nghị đến sống với Dịch Gia Ngôn của toà án.

Cô cảm thấy một mình ở trong ngõ cũng rất tốt.

Chỉ là trong ngõ không còn Tề Minh mà thôi.

Bởi vì Lâm Hoa Phượng không còn nữa, nên quan hệ giữa Dịch Dao và hàng xóm láng giềng cũng từ đối chọi gay gắt của ban đầu biến thành thờ ơ lạnh nhạt như bây giờ. Có lúc Dịch Dao nhìn thấy người khác vặn vòi nước nhà mình, cô cũng chỉ yên lặng đi đến vặn lại chứ không nói những lời khó nghe như Lâm Hoa Phượng.

Mỗi sáng đều rời khỏi ngõ từ lúc trời còn chưa sáng, sau đó đến khi trời tối mới quay về.

Nằm ngủ trên giường của mẹ cũng không có gì là không yên giấc.

Lúc vừa vào hè, cả nhà Tề Minh đã chuyển đến căn hộ trung cư cao cấp mới hoàn thiện xong.

"Nghe nói bên đó có thể nhìn thấy mặt sông."

Dịch Dao giúp Tề Minh sắp xếp hành lý, thuận miệng nói chuyện.

"Đúng vậy, lúc nào rảnh thì cậu tới chơi." Tề Minh nheo mắt cười lên.

"Ừ."

Lúc chuyển đi chỉ nói với nhau mấy lời ngắn gọn như vậy.

Hình như còn một số lời vụn vặt nào đó, nhưng bây giờ không thể nhớ được nữa.

Chỉ nhớ rõ vào buổi chiều muộn Tề Minh chuyển đi ấy, trời đổ cơn mưa. Đường trong ngõ ướt sũng. Lý Uyển Tâm vừa oán giận thời tiết vừa kéo váy đi ra bên ngoài. Chiếc xe tải dừng ở đầu ngõ chở đầy đồ gia dụng.

Lúc đi ngang qua Dịch Dao, Lý Uyển Tâm dừng lại, định nói gì đó, những cuối cùng chỉ thở dài đi tiếp, không nói lời nào.

Thực ra chuyện này Dịch Dao đều hiểu. Trong lòng cô thực ra vẫn luôn hiểu.

Cô đứng trước cửa nhà vẫy tay với Tề Minh. Trong buổi chiều hôm, cậu vĩnh viễn đẹp trai như trong trí nhớ.

Khuôn mặt dịu dàng làm nhịp tim người khác cũng đập chậm lại.

Trong trường học cũng hiếm khi gặp.

Hết năm lớp Mười một, mỗi lớp chọn ra một số học sinh hợp thành một lớp trọng điểm. Tề Minh đương nhiên vào lớp trọng điểm, còn Dịch Dao thì ở lại lớp cũ. Có một điều bất ngờ là Đường Tiểu Mễ mắc sai lầm nghiêm trọng khi làm bài thi, trong lòng tràn đầy oán hận mà ở lại lớp cũ.

Vẫn cùng Dịch Dao kèn cựa không dừng lại được.

Nhưng dần dần Dịch Dao cũng không để ý đến nữa.

Thỉnh thoảng trong giờ ra chơi, đứng bên lan can hành lang là có thể trông thấy Tề Minh mặc sơ mi trắng ở bên phía hành lang đối diện, ôm bài tập đi đến văn phòng giáo viên.

Vẫn có thể phân biệt cậu ấy giữa đám người đông đúc. Bất kể cách cậu bao xa, vẫn có thể đưa ánh mắt tới chỗ cậu.

Dịch Dao nhìn trời xanh trên đầu.

Mười tám tuổi rồi.

** Tình hình là hiện tại có tầm 350 lượt bình chọn. Cảm ơn các bạn nhé. Vượt quá cả mong đợi của mình vì thế đăng ba chap luôn nhé. Chương tiếp theo là 450 bình chọn thì mình up tiếp nhé. Chác tầm còn 11 chap nữa là full rồi. Mong các bạn ủng hộ. **

bi thương ngược dòng thành sôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ