chương 13

2.1K 67 0
                                    

26.

Không biết tiếng chuông từ đâu phát ra, Vọng đi vọng lại.

Nhưng tuyệt không có âm hưởng bi tráng cùng xa xưa trong thơ ca. Chỉ còn lại khô khan và phiền muộn. Cố định qua lại. Đập vào màng nhĩ. Thương cảm nặng nề tê rần da đầu.

Mở mắt ra.

Không có mảy may một chút ánh sáng bên ngoài rèm lửa chiếu vào. Tất cả xung quanh bày biện đều lộ rõ đường nét màu trắng mơ hồ.

Có vẻ đã đến trưa rồi.

Tương phản với thời gian là trọng lực của mí mắt, như bị chiếc giường bông đè lên, không mở nổi mắt, nhắm mắt lại cảm thấy đau rần rần. Ánh sáng như một chiếc bàn chải thô ráp chà qua lại lên mắt, chớp vài cái là nước mắt tuôn rồi.

Dịch Dao lật mình, thái dương bên trái truyền đến cơn đau kịch liệt.

"Chắc là bị trầy da."

Nghĩ như vậy, nhấc tay phải lên muốn sờ, mới cảm thấy không thoải mái. Thuận người quay lại, trên mu bàn tay là mấy miếng băng trắng dán chồng chéo. Phía dưới cắm một cây kim.

Nước biển lạnh băng liên tục không ngừng chậm rãi chảy vào thân thể mình, cảm thấy rõ ràng cây kim đó bị kẹt cứng trong mạch máu. Lúc ngón tay cong cong giống như bị đâm từ mu bàn tay.

Băng dán bằng nhựa từ mu bàn tay bong ra, không biết bị gió ở đâu thổi đến nhẹ nhàng bay qua bay lại.

Chất lỏng trong suốt đang truyền chỉ còn một phần ba. Từ miệng chai chậm rãi mà cố định chảy từng giọt.

Lên cao. Rồi. Vỡ tan.

Thân ảnh chàng trai bên phải dưới ánh nắng nhẹ nhàng vọng về phía mình.

Thanh âm ôn nhu tựa hồ nước 37 độ , "Cậu tỉnh rồi."

Người ta nói đặt tay vào trong làn nước 37 độ thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ấm áp. Không phải hoàn toàn không có tri giác.

Dịch Dao ngẩng đầu, Tề Minh khép cuốn sách vật lý, cúi người, nhìn thoáng mu bàn tay cô. Kiểm tra chút thấy không bị sưng lên.

Ánh mắt giống như mùa đông tịch liêu ngoài khung cửa.

Ánh nắng gào thét. Trong cái lạnh hiện lên chút ôn nhu nhẹ nhàng. Từng tầng từng tầng phủ lên người.

"Bác sĩ nói cậu bị suy dinh dưỡng, hạ đường huyết." Tề Minh ngẩng đầu, đi đến chiếc tủ thấp đặt ở góc phòng, lấy bình nước nóng đổ vào ly, khí nóng ào ào bốc hơi lên. Ngưng tụ thành lớp sương trắng, lơ lửng bay trước mắt cậu. "Vì thế buổi sáng mới ngất đi. Nhưng cũng không phải chuyện quá lớn. Truyền hết bình glucose này có thể rời đi rồi.

Tề Minh cầm cốc nước đi qua, vài tia sáng ngoài khe hở rèm cửa chiếu vào người cậu. Tay cầm ly nước, thổi một lúc, sau đó đưa cho Dịch Dao.

"Cậu với mẹ lại cãi nhau à?"

Dịch Dao miễn cưỡng ngồi dậy, không đáp lời, cố chịu cánh tay bất tiện, nhận lấy ly nước, cúi đầu nhấm nháp uống.

Tề Minh nhìn cô, cũng không gặng hỏi nữa.

"Cậu uống nước đi, tớ vào nhà vệ sinh.", Tề Minh đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.

bi thương ngược dòng thành sôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ