15

1K 157 1
                                    


kang minhee bật lấy một lon coke đã được ướp lạnh và làm một hơi, em khẽ nhăn mặt lại vì sự cay nồng của khí co2 đang châm chích vào cổ họng mình. đau nhưng thật thích, cảm giác như năm năm trước vậy. rồi đóng cửa tủ lạnh lại, minhee uống thêm một ngụm nữa để tìm lại cảm giác khoái cảm mà thứ nước có gas mang lại. đến khi dừng lại ở ngã ba cầu thang, em ngập ngừng trong vài giây, rồi không hiểu suy nghĩ gì mà bước chân lên cầu thang phía trên, thay vì chọn hướng đi xuống về phòng mình.

kang minhee mở cửa trên sân thượng, nơi các cô giúp việc trong nhà trồng rất nhiều loại cây cảnh, như một vườn hoa nhỏ giữa chốn thành thị ô nhiễm và xô bồ, đủ để giữ chân em ở lại nơi đây mỗi khi có thật nhiều suy nghĩ. bây giờ là gần nửa đêm, sáng mai còn phải đến trường và văn phòng hội sinh viên để xét vài giấy tờ hậu kiện toàn, nhưng kang minhee đang phi thường tỉnh táo. có lẽ do lon nước ngọt đã làm em say rồi chăng?? say trong mơ màng để suy nghĩ về những điều phiền muộn, chứ không phải say trong miền đất mộng mơ ngọt ngào. minhee chợt bật cười với suy nghĩ sến súa của mình, có lẽ nếu muốn từ bỏ thói quen đi học muộn đã đeo bám từ năm cấp ba đến giờ, em cần phải liệt tên những loại thức uống có gas vào blacklist cấm đụng vào trước khi đi ngủ.

những cơn gió nửa đêm bao giờ cũng khiến con người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu nhất. là chất xúc tác vào cuối ngày khiến bản thân được thả hồn vào màn đêm, với hơi gió đang dần đượm hơi sương. nếu hương vị của sáng sớm là một sự trong lành bao nhiêu, thì nhiệm vụ của buổi đêm này chính là thanh lọc lại tất cả những khói bụi của ban ngày. đó là giây phút mà không chỉ tự nhiên được hồi sinh, mà tâm trí của con người cũng "lọc" lại những vấy bẩn và phiền muộn sau một ngày dài.

minhee không rõ là mình đã suy nghĩ những gì, nhưng em biết mình đã nghĩ về câu chuyện đã qua của năm năm trước. ngày mà em tỉnh dậy, sau ca phẫu thuật định mệnh đưa em trở thành kang minhee của ngày hôm nay...

đúng như những gì mẹ đã cảnh báo, tác dụng phụ của thuốc gây mê đầu tiên mà minhee mắc phải, chính là điều mà người nhà bệnh nhân nào cũng sợ hãi. em chợp mắt tỉnh dậy và thấy một thanh niên đang ngồi đọc sách cạnh đầu giường mình, câu đầu tiên em đã nói là:

- anh là ai?

giây phút nhìn thấy cuốn sách trên tay anh rơi xuống đất, không lâu sau lại có một người phụ nữ đeo kính mặc áo blouse trắng bước vào phòng một cách vội vã. minhee nhớ rằng câu tiếp theo em đã nói rằng:

- cô là ai?

sau đó cả người phụ nữ đó và anh chàng làm rơi sách đó đều bất động. người phụ nữ tự xưng là mẹ em kia còn như mất cả tinh thần, tay lật qua lật lại phác đồ bệnh án cứ loạn hết cả lên, cả người run lên bần bật. còn cái anh thanh niên kia thì cứ quay ra hỏi rằng "em có nhớ em là ai không?", sau một hồi cau mày, em quay ra nói một câu khiến cả mẹ và anh jinhyuk giật bắn mình.

- tôi là ai?

nhưng thật kì lạ...

cả hai người trước mặt và chính bản thân mình,

minhee đều không biết là ai,

nhưng em lại nhớ tên của người nằm giường bên kia,

hwangmini ||| hanahakiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ