extra 2

781 109 14
                                    


- yunseong này, ngày xưa tại sao anh lại gặp tai nạn giao thông vậy?

- ừm... lần đấy để cứu một cậu bạn học sinh đang định tự tử giữa đường lớn, anh đã thế chỗ cho cậu ta.

tim em như thắt lại, cả người bội phần run lên trong khi cậu vẫn kể cho em nghe bằng một tinh thần tỉnh táo.

- trời ơi sao anh gan thế?? ngộ nhỡ anh không qua nổi thì sao??? ngộ nhỡ anh không tỉnh dậy thì sao?? đằng nào thế giới cũng mất đi một mạng người thì tại sao anh lại hy sinh mình để cứu mạng một người coi thường cả chính mạng sống của mình??? anh không sợ chết sao????

- ...

- sao anh lại cười?

- vì thế anh mới gặp được em.

- ...

- sợ chết sao?? anh sợ chứ, sợ rất nhiều là đằng khác. lần đó trước khi chạy ra và xô cậu bạn kia khỏi suy nghĩ điên rồ, anh chỉ có vỏn vẻn vài giây để lựa chọn sự sống và cái chết. anh nghĩ rằng mình có một cái chết và hai sự sống; nếu không hành động thì anh sẽ sống, nhưng nếu anh chạy ra cứu cậu ta thì có thể anh sẽ còn sống hoặc chết. giây phút đó anh nghĩ rằng mình có tận hai mạng sống lận, vì vậy bản thân đã phi ra để cứu cậu bạn kia.

- thật phi logic!!!

yunseong mỉm cười dịu dàng, tay dang ra ôm gọn minhee vào lòng và kể tiếp cho em nghe bằng âm giọng ấm áp của mình.

- minhee này, khi em đang ở giữa những ngã đường lựa chọn mà lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ, tuỳ từng người nhưng có một lúc nào đấy, trong người em sẽ có một cảm giác rằng sẽ đi theo con đường táo bạo hơn. mặc xác suy nghĩ ấy có điên rồ và bất khả thi đến thế nào đi chăng nữa, vì khi ấy anh chỉ nghĩ rằng là, mạng sống của bất kì ai cũng quan trọng hết. giây phút ấy trong người đột nhiên có động lực nào đó thôi thúc anh phải ra cứu cậu ấy cho bằng được. khoảng thời gian vẫn còn hôn mê, dù đã nhận thức được bản thân đang như thế nào, nhưng anh lại không có chút cố gắng nào để tiếp tục muốn sống cho đến khi anh nghe thấy giọng nói của em.

- giọng em sao??

- đúng vậy, khi nghe thấy giọng nói của em, được nghe em kể về cuộc sống bình thường hay là những tâm sự trong lòng của mình, anh đã thực sự tò mò về chính con người kang minhee là như thế nào. kể cả khi em từ chối những lời khuyên của mọi người để phẫu thuật chỉ vì muốn giữ lại tình yêu này, anh đã thực sự rất rất rất muốn tỉnh dậy để ôm lấy em...

nằm trong lòng cậu, em khóc, nhưng trái tim lạnh lẽo khô cằn. minhee cũng chẳng hiểu nổi chính mình nữa. em không yêu yunseong, nhưng em lại khóc vì cậu.

- minhee này...

- ...

- dù em... không thể yêu anh nữa, nhưng cám ơn em vì đã yêu anh. dẫu em đã chọn cách dứt bỏ nó nhưng cám ơn em vì vẫn còn ở đây. anh nhớ động lực năm ấy đã thôi thúc bản thân mình chạy ra cứu cậu học sinh kia, nó cũng chính là cảm giác đã kéo anh thức tỉnh để có thể gặp em. nói cách khác, trong một suy nghĩ nào đó, anh vẫn nghĩ định mệnh đã sắp đặt để cho anh có thể gặp em và được yêu em. dù thế nào anh vẫn rất biết ơn điều đó...

hwangmini ||| hanahakiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ