14

1K 158 6
                                    


năm năm trước...

- có gì cháu ngồi đây trông minhee giúp cô nhé. vì thuốc gây mê sẽ có nhiều tác dụng phụ không tốt, nên khi thằng bé tỉnh dậy thì hãy gọi cho cô nhé.

- vâng cô cứ yên tâm đi ạ!!

- cảm ơn cháu jinhyuk, thật may vì có người đồng cảnh ngộ với minhee vào thời gian này. nhờ y tá chăm sóc thì cô vẫn tin tưởng cháu hơn.

- cháu cám ơn cô nhiều, nếu cô có việc thì hãy nhanh lên ạ!! ở đây cháu trông chừng em được.

lee jinhyuk khẽ cúi đầu lễ phép, khuôn mặt dịu dàng khiến bác sĩ kang càng thêm tin tưởng ở chàng trai này. sau khi mẹ em vừa rời đi, căn phòng bệnh lại trở về tĩnh mịch với hai chiếc giường và một người trông nom cạnh chiếc giường sát cửa sổ. chỉ còn tiếng động của hai chiếc monitor đo nhịp tim bên cạnh hai đầu giường. tiếng bíp bíp vui tai đến độ, jinhyuk cũng phải phì cười.

- hai cái đứa này, sao đến cả nhịp tim cũng đập giống hệt nhau thế này.

nói rồi anh lại gỡ nụ cười trên môi xuống nhanh. ca phẫu thuật của minhee chóng vánh và thuận lợi hơn những gì anh nghĩ. dù chỉ là người lạ không quen biết, nhưng những người đồng cảnh ngộ bao giờ cũng thấu hiểu nhau hơn bất cứ ai. vài tiếng trước, khi bác sĩ kang bước ra khỏi phòng phẫu thuật, giây phút chiếc khẩu trang đẫm mồ hôi được gỡ xuống, thôi không che giấu được nụ cười cùng cái gật đầu tích cực với anh, chính jinhyuk cũng thở phào mừng cho em. ít ra lại có thêm một bệnh nhân được cứu sống hậu hanahaki...

jinhyuk những ngày tháng còn sống chết với những cánh hoa trong lồng ngực mình, có nghe và tham khảo qua những ca bệnh hanahaki trước. đa số những người bệnh nhân ấy đều chấp nhận lựa chọn phương án tiêu cực nhất, nếu trường hợp tình cảm ấy không được đáp trả lại, họ thà ôm khư khư những cánh hoa ấy đến chết còn hơn là lựa chọn bàn mổ. ngày ấy jinhyuk cũng khổ sở lắm, dù yêu người kia đến nỗi mắc phải hanahaki đấy, nhưng họ lee cũng còn yêu đời lắm, còn phải chờ xem frozen phần hai nữa chứ...

nhưng nói gì thì nói, quá khứ có đớn đau như thế nào, thì hiện tại đã được đền đáp xứng đáng. lee jinhyuk bây giờ đang vô cùng hạnh phúc khi kim wooseok vài ba bữa lại vào bệnh viện, thăm anh một lần vì mổ ruột thừa. nhưng từ khi biết kang minhee phòng kế bên quyết định dứt bỏ hanahaki, anh cũng khéo léo nhắc wooseok trong thời gian này bớt vào thăm mình lại, để tránh cho em phải thêm đau lòng.

thế mà giây phút minhee đã loại bỏ xong toàn bộ gánh nặng ra khỏi lòng ngực, jinhyuk mừng một mà hụt hẫng mười. thế là hết được nghe em ngày nào cũng than rằng cây mọc nhanh quá, làm thế nào để thời gian trôi chậm lại hay là lời hứa sau này sẽ chế tạo ra một loại thuốc chữa hanahaki. anh còn nhớ gương mặt ửng hồng của minhee gầy gò mỗi khi nhắc về hwang yunseong trước mặt anh nữa kìa. dù em gầy thật đấy, người lại trắng bệch do thiếu máu nữa, nhưng khoảnh khắc được nhìn thấy em hạnh phúc vô vàn khi nhắc về người mình yêu, jinhyuk cũng hạnh phúc lây. rồi cả những giây phút khi minhee vô tình "nở hoa" ngay lúc nói chuyện với anh, sau đó đôi mắt lại ươn ướt nhìn sang người kế bên, anh cũng cảm thấy phiền muộn thay cho em. jinhyuk thương em lắm, nhưng cũng mừng cho em vì vẫn còn những người yêu thương em vô bờ bến xung quanh. ngoài các bạn và các anh, em còn được sự hậu thuẫn từ phía sau của mẹ nữa.

hwangmini ||| hanahakiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ