31 - end

1K 123 10
                                    


"bức thư thứ ba trăm bảy mươi tôi viết gửi em...

hơn một năm trôi qua rồi, kể từ đêm giáng sinh hôm ấy em trao tôi nụ hôn từ biệt đáng ghét.

tôi hận em, ghét em,

nhưng vẫn không thể nào xoá bỏ được hình ảnh của một người không rõ đang ở nơi đâu, sống chết ra sao..."

gấp lại lá thư không biết là còn đang dang dở hay đã đủ đầy vào ngăn tủ đã chật ních những trang giấy trắng ngà, đôi mắt đượm buồn nhìn thật kĩ từng nỗi cô đơn được ghi khắc sâu vào từng con chữ. ba trăm bảy mươi lá thư là ba trăm bảy mươi ngày kể từ khi cái tên kang minhee hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của hwang yunseong. có những lá thư phủ đầy kín mít chữ là chữ, có những lá lại nhăn nhúm vì ướt đẫm những giọt nước mắt đã khô lại, có những lá chỉ được ghi tên kang minhee nhiều lần như đang cố gắng níu kéo hoặc xoá nhoá một điều gì đó. hay có những lá chỉ lặp lại ba chữ "tôi ghét em" thật đau, nhưng cuối trang giấy lại là một câu "tôi yêu em" cũng thật buồn.

hwang yunseong cả đời mong ước rằng luôn thật khoẻ mạnh để có thể bảo vệ những người mình yêu thương, nhưng giờ đây chưa bao giờ cậu khao khát được mắc phải một căn bệnh quái ác với tỉ lệ triệu người mới có một người mắc phải, chỉ để có thể bước lên bàn phẫu thuật lạnh toát và dứt bỏ được cơn say si tình trong người như thế này.

vì đơn giản đến cả người mà cậu hết lòng yêu thương cũng không thể bảo vệ được nữa rồi...

từ ngày minhee bỏ đi không một lời để lại, không ai có thể liên lạc được với em để có thể trả lời cho sự biến mất kì lạ này. kể cả đó là cậu bạn thân lee eunsang hay người anh lớn luôn bên em là gu jeongmo. mọi người giận em một thì cậu giận em mười, mọi người lo cho em một thì cậu lo cho em mười, mọi người nhớ em một thì cậu nhớ em mười. mọi người thương cho em mười thì cậu yêu em đến cả nghìn.

đôi khi có những phút giây yunseong đã nghĩ rằng em vì bệnh nặng mà rời đi, rời cả khỏi thế gian đẹp đẽ này có cậu. đôi khi cậu đã tự cho mình một cơ hội làm lại từ đầu, thử quên đi và tìm một tình yêu mới. nhưng cuối cùng lại thất bại vì chưa bao giờ có thể xoá bỏ được hình bóng của người kia ra khỏi tâm trí, hệt như em những năm ấy.

cậu biết em có thể không còn ở lại trên cái đất seoul này, thậm chí có thể đã bay đến một đất nước nào khác thật xa đại hàn dân quốc này. càng nghĩ đến lại càng đớn đau, vết cứa âm ỉ trong tim thật nhức nhối, thế nhưng lại không thể nào không ngừng nghĩ đến.

mỗi lần cầm những bức ảnh từng chụp em trên tay, mọi khoảnh khắc lại hiện về thật rõ, thật sinh động như thể em đang đứng trước mặt cậu vậy. cậu nhớ mái tóc dài và rẽ ngôi giữa của em, hệt như mái tóc hiện tại của chính bản thân. cậu nhớ đôi mắt trong veo cong lên như vầng trăng khuyết của em mà chủ nhân của nó lại luôn miệng tự ti mỗi khi so sánh với đôi mắt của cậu. minhee khờ lắm, em không thể nhìn thấy đôi mắt của mình đẹp đẽ biết bao nhiêu khi trong đôi mắt ấy chỉ toàn là hình bóng của hwang yunseong. cậu nhớ cả nụ cười xinh xắn, những bụi tàn nhang lấp lánh mà cậu thường ví như là bụi tiên phép màu của tinkerbell ban xuống.

hwangmini ||| hanahakiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ