Chap 40. Lẽ ra tôi không nên bước vào cuộc sống của em..

9.8K 560 30
                                    

Chầm chậm, cửa phòng cấp cứu bật mở.

Mọi người hướng về đó.

Bác sĩ từ từ bước ra, ông nở một nụ cười nhẹ.



"Cô ấy đã qua cơn nguy kịch"

Bà Kim loạng choạng khuỵu xuống, ông Kim vội vã đỡ lấy bà.

Chaeyoung không cầm nổi nước mắt, cô òa khóc to hơn.

Flash back

Jennie vui đùa bên những bông hoa, trông chiếc đầm trắng, nét mặt thản nhiên, ánh mắt cũng thản nhiên nhạt nhòa, nước da trắng như ngà, mái tóc dày vàng óng bồng bềnh theo những cơn gió.

Jennie dạo bước dọc theo cánh đồng rực rỡ những bông hoa đầy sắc màu. Làn gió nhẹ thoảng qua làm những cánh hoa mỏng manh lay động, khẽ chạm vào người cô. Đất mềm và tơi xốp dưới đôi chân trần làm Jennie cảm thấy như đang trôi bồng bềnh trên mặt đất. Những chú chim chích hót véo von đâu đó trên những tán cây. Ánh nắng chan hòa khắp mặt đất và bầu trời không gợn một chút mây. Mỗi làm gió thoảng qua đều được ướp hương hoa thơm ngát và dịu ngọt.

Cô cảm thấy thật hạnh phúc, thật nhẹ nhàng và tự tại.

Jennie cứ đi...đi mãi...đi theo những cơn gió.

- Chúng ta mất cô ấy rồi!

"Jennie, đừng bỏ Soo...! Soo van em! Soo xin em! Hãy ở lại với Soo! Soo sẽ chết mất nếu không có em. Chúa ơi con xin người! con biết cô ấy là thiên thần mà người yêu thích nhất nhưng xin người hãy để cô ấy lại thế gian này. Con sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, đôi mắt con, đôi tay con, đôi chân con hay thậm chí là mạng sống của con cũng được. Chỉ xin người cho Jennie được sống! con xin người!"

"Jennie...Jennie" Jennie cảm thấy bên tai mình tiếng Jisoo văng vẳng đâu đây, cô ngoảnh đầu lại tìm kiếm.

- Soo...là Soo phải không?

Cô vui mừng tột độ gọi to, cô bắt đầu chạy theo tiếng gọi.

Một bóng hình bóng đang đứng trong ánh sáng đang vẫy gọi cô.

Jennie chạy nhanh hơn.

Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại. Mặt trời bị che khuất bởi một đám mây đen khổng lồ mang theo bầu không khí lạnh lẽo bao trùm khắp nơi. Xung quanh Jennie, những bông hoa chao đảo và nghiêng ngả theo từng cơn gió bạt.

Mặt đất thì mềm ra làm bước chạy của Jennie thêm nặng nề nhưng cô vẫn cố gắng tiến về nơi có ánh sáng. Người đó đang đưa tay ra chờ cô nắm lấy. Jennie vùng vẫy, nhưng cô đang bị lún sâu hơn. Một chút chỉ một chút nữa thôi cô sẽ chạm tới tay người đó nhưng không kịp cô đang bị lòng đất nuốt chửng.

Tưởng chừng như đã kết thúc thì bàn tay đó nắm lấy tay cô kéo cô lên.

Nụ cười của cô ấy như ánh nắng mặt trời vậy

"tít..tít..tít..." bác sĩ mạch đã đập lại.

"Huyết áp đã bắt đầu tăng!" "50-20!" "60-30!" "70-40!" "90-60!" "Huyết áp cơ bản đã bình thường trở lại!"

End Flash back.

Những ngày sau đó Jennie vẫn bất tỉnh, Jisoo thì phải giải quyết nốt phần còn lại của vụ việc với các đối tác và giới truyền thông, mọi việc cơ bản lắng xuống.

Giờ cô mới có thời gian vào thăm Jennie.

Đi thẳng đến cửa phòng của Jennie, cô gặp mẹ cô ấy đang từ trong phòng đi ra. Bà dừng trước mặt Jisoo, cô lễ phép chào bà. Bà nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt mang đầy vẻ lạnh lùng.

- Cô về đi!- Giọng bà bình tĩnh, không có bất cứ giận dữ nào. - Về sau, đừng xuất hiện trước mặt Jennie nữa.

Jisoo đờ người, ngây dại nhìn bà.

- Cô còn muốn Jennie đau khổ bao nhiêu nữa thì mới vừa lòng? Cô lừa dối gia đình tôi! Làm Jennie khổ sở như thế còn chưa đủ sao?

- Con...- Jisoo run run, cô không thể nói tiếp.

- Tôi xin cô hãy để nó được yên!- giọng bà như van xin.

- Con sẽ đi theo ý bác. Hãy cho con gặp Jennie một lần chỉ một lần thôi rồi con sẽ rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, con sẽ rời khỏi thành phố này, rời khỏi đất nước này, đi đến một nơi thật xa hay thậm chí muốn con biến mất cũng được...chỉ xin cho con gặp Jennie!

Bà vẫn lạnh lùng lắc đầu. Chaeyoung nhìn bà Kim cô muốn nói giúp Jisoo nhưng không thể mở lời.

Jisoo quỳ hẳn xuống.

- Tại sao đến cả cơ hội cuối cùng được nhìn thấy cô ấy cũng không thể cho con? Tại sao... tại sao những người con yêu thương nhất lại không thể níu giữ được ai?

Nhìn Jisoo như vậy, bà đã thương lòng mà cho cô vào thăm cô ấy lần cuối.

Mở cửa phòng nhìn thấy Jennie đang nằm đó, Jisoo hy vọng mắt mình hoa, cô hy vọng tất cả chẳng qua là sự tưởng tượng của bản thân.

Jennie trông vô cùng rất yếu ớt, đang chìm trong mê man, từng giọt nước truyền dịch đang chạy dần vào thân thể cô, màn hình máy theo dõi điện tim đang chạy những nhịp điệu có quy luật.

Jisoo lại ngồi cạnh giường cô ấy. Tay phải của Jisoo co chặt lại, nắm thật chặt mép khăn trải giường trắng toát, tim khựng lại không thể thở nổi khi nghe hơi thở yếu đuối của Jennie, trái tim cô từng đợt lại từng đợt buốt nhói.

Chaeyoung lặng lẽ tiến đến đặt tay lên vai cô an ủi.

Trông Jennie thật xanh xao, lòng Jisoo đau như cắt.

- Bác sĩ nói sao Chaeyoung?

- Cũng không có gì nhiều, cơ bản là đã qua khỏi thời kì nguy hiểm nhưng phải mất một thời gian nữa cô ấy mới có thể tỉnh lại và...- Chaeyoung rưng rưng nước mắt, nó khiến Jisoo lo lắng cô chờ đợi – và mắt của Jennie tổn thương nghiêm trọng, họ nói chuyện cô ấy sẽ bị mù là không thể tránh khỏi.

Jisoo buông thõng tay mình xuống, không tin vào những gì được nghe. Đôi mắt mà Jisoo yêu quí như vàng như ngọc, ánh mắt trong veo như nước hồ phẳng lặng, ánh mắt trước đây vẫn nhìn cô một cách âu yếm sẽ không con được nhìn thấy ánh sáng.

- Tất cả là tại mình! Mình đã hại cô ấy... Nhìn Jennie nằm trên giường bệnh trắng như tuyết, giọng Jisoo nhỏ nhẹ đến như mưa rơi trên lá ngoài cửa sổ nhưng tràn ngập nỗi đau "Cậu có biết mình yêu cô ấy đến mức nào không? Cả thế giới này người mình yêu nhất chính là cô ấy... cô ấy là cả thế giới đối với mình nhưng chính mình đã hại cô ấy. Mình không nên yêu cô ấy và khiến cô ấy yêu mình, tại mình...Jennie! Soo xin lỗi.

______________
Có thứ tình yêu dù yêu nhau cách mấy cũng chẳng thể chung đường....

🌟🌟🌟🌟💁‍♀️

CƯỚI GIẢ, YÊU THẬT (JENSOO, CHAELICE) (COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ