Lam Hi Thần đi vào trong phòng ngủ, nhìn một cái liền thấy được một đống chăn chất thành ngọn núi nhỏ.
Lam Hi Thần bước đến, nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên cạnh mép giường, phát giác chỉ mới không bao lâu, mà Giang Trừng đã có dấu hiệu ngủ tiếp, trên người bọc hai lớp chăn, che lấy hơn một nửa khuôn mặt, tựa như một con chuột trong kho thóc sợ lạnh, chui vào trong ổ của mình bình yên không lo.
Nhìn hắn ngủ ngon lành như vậy, Lam Hi Thần thật sự không muốn đánh thức hắn, nhưng lại sợ hắn ngủ nhiều quá khi tỉnh lại cảm thấy khó chịu, liền đem cả người lẫn chăn đều kéo lên hết, thay đổi tư thế, chính mình tựa vào cột giường, để Giang Trừng có thể dựa vào lồng ngực mình.
"Vãn Ngâm, tỉnh tỉnh, rời giường." Lam Hi Thần kéo chăn xuống một chút, làm lộ ra cả khuôn mặt Giang Trừng, vỗ nhè nhẹ lên hai má hắn, khẽ gọi.
"Ưm..." Như cảm giác được có người đang quầy rầy mộng đẹp của hắn, Giang Trừng ưm một tiếng, ở trong lòng Lam Hi Thần xoay qua xoay lại, càng chui đầu thêm vào trong chăn, mơ hồ không rõ kêu lên: "....Để ta ngủ thêm một lát, A Anh ngươi... đừng làm ồn ta...."
Hóa ra hắn vẫn cho là sư huynh nhà mình đang gọi hắn, cũng không hiểu được người đánh thức lúc này đã đổi, Lam Hi Thần chỉ đành đào người ra từ trong ổ chăn ra, vỗ lưng ôn nhu nói: "Vãn Ngâm ngươi mở mắt, nhìn xem ta là ai?"
Giang Trừng không chống đỡ nổi bị quấy nhiễu, rốt cuộc mơ màng mắt nhắm mắt mở, lại như cũ nhìn không rõ người trước mắt, hắn vươn tay khẽ dụi mắt, liền nhìn thấy Lam Hi Thần đang mỉm cười nhìn hắn.
Sau khi thấy rõ là Lam Hi Thần, Giang Trừng lại không tức giận, hắn ở trong lòng Lam Hi Thần trở mình lại, từ dựa lưng vào lòng đối phưởng trở thành giạng chân ngồi trên đùi Lam Hi Thần, hai tay cũng vòng lên cổ Lam Hi Thần, hai má dán lên cổ đối phương cọ cọ, tựa như một con mèo nhỏ.
"Hoán ca ca, ngươi đã đến rồi à, ta buồn ngủ, để ta ngủ thêm một lát..." Giang Trừng nhu thuận nói, hắn cọ cọ vài cái, lại lười nhúc nhích, động đậy được vài cái, sau khi tìm được vị trí thoải mái xong, đôi mắt lại mơ màng.
Hắn vừa nhúc nhích như vậy, chăn vốn khoác ở trên người liền trượt xuống, Lam Hi Thần sợ hắn cảm lạnh, đành một tay ôm người, tay kia kéo chăn lại đắp lên lưng hắn.
Sợ hắn thật sự ngủ tiếp, Lam Hi Thần chỉ có thể nhẹ nhàng nắm mũi Giang Trừng, như vậy không có không khí hít vào, người buồn ngủ cũng phải tỉnh tại, Giang Trừng không cam lòng mở mắt ra, gạt tay Lam Hi Thần, hơi mất hứng nói: "Hoán ca ca, người thật phiền, ngươi với A Anh đều phiền! Ta không thèm thích người nữa!"
Lam Hi Thần thật sự là dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên y bị Giang Trừng ghét bỏ như vậy, ngay cả lời nói không thèm thích cũng nói ra, sợ là đã thật sự giận. Có thể thấy được trước cơn buồn ngủ nhất thời, yêu bao nhiêu cũng mất hết, tình nhân trong mộng sẽ trở thành địch nhân, không chết không thôi.
Cho dù bị đối đãi như vậy, nhưng tính tình Lam Hi Thần vẫn tốt như trước, ngược lại càng ôn nhu an ủi nói: "Nếu hiện giờ ngủ tiếp, cẩn thận cả đêm nay không ngủ được, huống chi điểm tâm hôm nay vẫn còn chưa ăn, Vãn Ngâm không thấy đói sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hi Trừng|EDIT] Thủy Long Ngâm
RandomẢnh bìa bởi: • e M a N o N • c O r V o • (https://twitter.com/Emanon_Corvo) Thiết kế bìa bởi Yuurei Mei. Author: 桃蛋白 Source: http://taodanbai.lofter.com Permission was kindly granted by the author to translate and share with my friend. Please do not...