Đợi đến lúc sau nửa đêm, Giang Trừng vốn ngủ an ổn lại lại đột nhiên bắt đầu động đậy, lăn qua lộn lại, miệng còn nhỏ giọng thì thào gì đó. Lam Hi Thần lập tức tỉnh giấc, y gọi hai tiếng làm thế nào cũng không đánh thức Giang Trừng được, đưa tay sờ qua, chỉ thấy trên người Giang Trừng lúc lạnh lúc nóng, trên đầu sớm đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lam Hi Thần vội xoay người thắp đèn lên, lúc này mới thấy rõ mặt Giang Trừng sớm đã đỏ bừng, ý thức không rõ, hai tay hắn bịt chặt hai bên huyệt thái dương, miệng không ngừng kêu đau. Lam Hi Thần nhìn môi dưới của hắn sớm đã bị cắn rách, mơ hồ có vết máu khô, nghĩ hắn đã chịu đau một lúc lâu, chỉ là lúc đầu còn có thể chịu đựng, nhưng sau đó thật sự quá đau, đau đến mức ngất đi mới phát ra tiếng.
Lam Hi Thần nhìn thấy, quả thật vô cùng đau lòng, lúc trước y ngưỡng mộ Giang Trừng quật cường không chịu thua bao nhiêu, thì giờ liền có bấy nhiêu căm giận tính tình bướng bỉnh này. Rốt cuộc chính mình có bao nhiêu điều không đáng để cho đối phương ỷ lại giao phó? Lại muốn tự ép mình đến tình trạng này cũng không chịu lên tiếng gọi y giúp đỡ.
Nhưng hiện giờ quan trọng hơn không phải là so đo việc này, mà là nhanh chóng giải quyết tất cả trước mắt, có thể không để Giang Trừng lại thống khổ thế này, y lập tức gọi người hầu đi báo mời Lam Khải Nhân đến, còn mình thì ở một bên cẩn thận trông chừng.
Sợ Giang Trừng trong lúc hôn mê không chú ý làm chính mình bị thương, Lam Hi Thần liền cẩn thận mở hai tay hắn ra, dùng đầu ngón tay mình cẩn thận xoa xoa thái dương cho Giang Trừng, để hắn có thể thoải mái hơn.
Được y xoa, sắc mặt Giang Trừng cũng đã dịu xuống, lòng Lam Hi Thần cũng buông lỏng một chút, chỉ mong hắn càng thấy thoải mái. Tuy lông mày giãn ra nhưng miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm trong cơn mê sảng, Lam Hi Thần ghé tai nghe thậy kỹ, chỉ nghe thấy hắn một hồi gọi: "Cha mẹ... tỷ tỷ, đừng bỏ con lại một mình..." Một hồi lại gọi: "A Anh! Nhanh quay đi, đừng để bọn họ phát hiện ra ngươi!" Lại trong chốc lát biến thành: "Ai muốn kim đan của ngươi... Ngươi dựa vào cái gì không nói cho ta biết,... trả lại cho ngươi... Dưỡng... thuật..."
Một lời điên đảo, đứt quãng, lặp đi lặp lại, Lam Hi Thần có chút nghe hiểu, có chút lại khiến hắn nghe như lọt vào trong sương mù.
Nhưng cho dù nghe không hiểu, hắn cũng rõ ràng trong lòng, có lẽ đây là Giang Trừng sắp khôi phục lại ký ức.
Nhưng vì sao lại đột nhiên như vậy? Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng khi hắn cùng Ngụy Vô Tiện đi ra ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thế mà khiến hắn trong lúc này có dấu hiệu khôi phục kí ức?
Trong lúc Lam Hi Thần đang lo lắng, ngoài cửa cuối cùng cùng truyền đến tiếng đập có quy luật, là Lam Khải Nhân đến!
Lam Hi Thần dường như chạy vội xuống giường ra mở cửa, mời Lam Khải Nhân vào, quần áo trên người Lam Khải Nhân có hơi không chỉnh tề, chắc hẳn là đang ngủ nhận được tin liền không kịp để ý mà chạy tới.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Người hầu chỉ nói Hàn thất xảy ra chuyện, cho nên Lam Khải Nhân cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hi Trừng|EDIT] Thủy Long Ngâm
RandomẢnh bìa bởi: • e M a N o N • c O r V o • (https://twitter.com/Emanon_Corvo) Thiết kế bìa bởi Yuurei Mei. Author: 桃蛋白 Source: http://taodanbai.lofter.com Permission was kindly granted by the author to translate and share with my friend. Please do not...