Một tuần rồi.
Và chẳng có một chút gì khả quan kéo lại được tình hình đang dần trở nên tồi tệ hơn.
"Thiếu Gia, ngài thật sự đưa ra quyết định như thế này à ?!"
Mrs.Y gần như mất đi kiềm chế mà nâng giọng cao lên âm quãng thường ngày sau khi nghe Taehyung trình bày cách giải quyết của hắn.
"Ngài đành lòng nhìn Jeon Jungkook như vậy sao?"
.
Jeon Jungkook vừa trải qua một giấc mơ quá đỗi kì quặc.
Cậu thấy bản thân mình bị nhốt trong một căn phòng trống màu trắng toát, và chỉ duy mình cậu ở đó, ngồi trên một cái ghế và một cái bàn hình vuông cũng trắng nốt. Jungkook thấy mình cũng mặc một bộ quần áo tay dài màu trắng, trông rất giống đồ bệnh nhân. Màu trắng dường như hiện hữu quá nhiều trong không gian này, khiến Jungkook cảm thấy làn da mình cũng trở nên nhợt nhạt, cảm xúc cũng thật vô vị. Thậm chí, bốn bức tường này còn chẳng có một cánh cửa nào, rỗng tuếch. Jungkook biết, nếu nhốt một người vào một không gian trắng trống rỗng thế này trong một thời gian dài thì đó đích thị là một hình phạt đáng sợ nhất.
Jungkook nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau, và khi nhìn xuống, cậu thấy hai tay mình bị còng lại. Một cái còng số tám đẹp đẽ loé lên màu xám bạc, một bên còng vào chân bàn, và còn lại là cổ tay trắng ngần bé xíu của cậu. Jungkook nhắm mắt, suy nghĩ và kí ức lúc này bỗng dưng cũng trở nên thật mơ hồ.
Rồi lại thêm một tiếng động lạ vang lên khiến Jungkook mở mắt.
Chẳng biết từ đâu ra, một khẩu súng lơ lửng giữa không trung, đang chĩa thẳng vào Jungkook. Cậu mở bừng hai mắt, một luồng lạnh lẽo chảy dọc nơi sống lưng, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm khẩu súng không người cầm đang lên nòng.
"Rè... rè... Jeon Jungkook chính là hung thủ mưu sát Hong Bora.. rè... nhận án tử hình.." - giọng nói người máy không biết bắt nguồn từ đâu vang vọng khắp căn phòng.
"Tôi khôn—"
Khoảnh khắc Jungkook mở to hai mắt bất ngờ cũng là lúc còi súng được bóp xuống.
Đùng!
"Hộc hộc..."
Jungkook mở to hai mắt, thở gấp, trừng mắt nhìn trần nhà quen thuộc ở đối diện.
Hoá ra tất cả chỉ là mơ.
Bỗng có tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân tiến vào. Rõ ràng đã tối rồi, ai còn tìm đến nữa chứ? Sau khi gặp giấc mộng đó, Jungkook có chút mệt mỏi, cũng không còn tâm trạng muốn tiếp khách nữa nên cứ thế mà nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Chỉ thấy tiếng bước chân bước đến ngay sát bên giường, thật gần. Nhưng mãi một lúc lâu sau, vẫn chẳng còn tiếng động gì khác. Tưởng chừng như người đó thật sự đã rời đi rồi, lúc Jungkook tính mở mắt thì bất chợt bên trên lại vang lên một giọng nói làm cậu có chút hoảng mà nhắm tịt hai mắt lại lần nữa.
"Jungkook, xin lỗi em..."
Giọng nói rất trầm, rất ấm, rất quen thuộc.
Kim Taehyung.
BẠN ĐANG ĐỌC
« taeguk | dải thiên hà có một vì sao
Фанфикvì em quá toả sáng, vì em quá xinh đẹp em càng muốn thoát ra tôi càng muốn chiếm lấy em em lẩn trốn trong những vần mây đen để che giấu ánh hào quang của bản thân nhưng vì em quá rực rỡ, khiến tôi bao lần đắm chìm vì em, tôi nguyện buông bỏ hết tất...