Giữa sân bay Seoul rộng lớn, người người đông đúc náo nhiệt. Kim Taehyung vận một bộ đồ đen từ đầu đến chân, cộng thêm một cặp kính mát đen làm hắn toát ra vẻ cao sang nổi bật, khí thế bứt người không khỏi khiến người khác chú ý. Từng bước từng bước đi ra, đằng sau là quản gia Lee đang kéo vali.
"Thiếu gia, bây giờ ngài cần đi đâu ạ?"
"Valaxy."- Taehyung không do dự trả lời, khe khẽ nhếch môi. Trong đầu liền hiện ra con thỏ ngốc họ Jeon kia.
Vừa mới bước vào biệt thự, các mỹ nữ đang ngồi trong phòng khách có chút bất ngờ nhìn hắn. Cũng phải thôi, hắn về quá bất ngờ đi. Ai cũng thắc mắc sao lần này hắn về sớm như vậy.
"Jeon Jungkook đâu?"- Hắn một bước thẳng tiến đến nhà bếp hỏi bà Go, hắn biết bà và Jungkook tính ra cũng khá thân thiết, chắc chắn biết cậu đang làm gì.
Bà Go có phần sửng sốt khi bị hỏi hắn hỏi, nhưng rồi cũng rất nhanh đáp lại: "Thưa thiếu gia, cậu Jungkook đã ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ."
Hắn nhíu mày, hỏi: "Đi đâu?"
"Dạ, tôi cũng không biết thưa cậu."
"Chết tiệt."- Hắn lầm bầm trong miệng.
Hừ, Jeon Jungkook em ngon lắm, em nói nhớ tôi cho đã rồi khi tôi về thì biến đâu mất tiêu. Đợi khi nào gặp được em coi, em chết chắc!
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
"Thiếu gia, giám đốc của công ty Y muốn gặp ngài tại công ty."- Quản gia Lee bước lại nói, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
"Được rồi."- Taehyung thở dài một cái, đáp. Hắn xoay người lên xe trở về công ty RM. Dù sao hắn đi công tác lần này về có hơi bị đột ngột nên vẫn còn một số chuyện cần phải giải quyết.
Công việc ổn thoả cũng đã là chuyện của trưa chiều, không hiểu sao lần này Kim Taehyung lại kiên nhẫn như vậy, hắn cho xe quay lại Valaxy. Cuối cùng biết được tin cậu vẫn chưa về, hắn ức chế dữ dội nhưng vẫn không tìm được gì để phát tiết. Cuối cùng vào thư phòng tìm chút việc giết thời gian, nhằm có ý chờ cậu trở về. Mà ai dè vừa đặt mông xuống ghế sopha mềm mại hắn đã ngủ thẳng cẳng. Cũng đúng thôi, tất cả công việc hắn đều hoàn thành tất trong vòng một tuần, tất bật ngày đêm nên rất mệt mỏi.
Tờ mờ tối, Taehyung mới giật mình tỉnh dậy. Có chút bất ngờ vì trời tối nhanh như vậy, hắn chỉ mới chớp mắt ngủ quên chút thôi mà giờ trời đã tối đen như mực rồi. Hắn còn phải canh Jeon Jungkook trở về mà trừng phạt cậu nữa chứ. Hắn mở cửa bước ra, đứng trước cửa phòng cậu giơ tay tính gõ cửa chợt điện thoại ting một cái, thông báo có tin nhắn đến.
JJK: Kim Taehyung! Anh mau ra ban công thư phòng đi!!!
KTH: Để?
JJK: Tôi kêu anh mau ra thì lẹ đi, hỏi hỏi cái gì!
KTH: Aha, lâu ngày không gặp không ngờ em hỗn láo như vậy nha Jeon Jungkook.
JJK: Đcm. Anh mau ra lẹ lên! Hỗn với chả láo.
KTH: Nếu tôi nói không ra thì sao?
Hắn phì cười với cái tính đanh đá của ai kia. Nhắn vậy thôi chứ nãy giờ hắn đã bước đến ban công rồi, mở cửa bước ra. Trước mắt hắn cũng chỉ có quang cảnh quen thuộc thường ngày mà hắn vẫn hay ngắm đó thôi, xoay qua xoay lại cũng chẳng thấy gì cả. Hắn khó hiểu cầm điện thoại lên nhắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
« taeguk | dải thiên hà có một vì sao
أدب الهواةvì em quá toả sáng, vì em quá xinh đẹp em càng muốn thoát ra tôi càng muốn chiếm lấy em em lẩn trốn trong những vần mây đen để che giấu ánh hào quang của bản thân nhưng vì em quá rực rỡ, khiến tôi bao lần đắm chìm vì em, tôi nguyện buông bỏ hết tất...